Lột vỏ kẹo ra, đút kẹo cho con gái đang háo hức chờ đợi, gào khóc đòi ăn, Lâm Bạch Thanh nói với Sở Thanh Tập: “Tiểu Nhã mới có mười hai tuổi mà đã cao 1m65 rồi, lại xinh đẹp như thế, chú còn muốn con bé như thế nào nữa?”
Sở Sở rất lễ phép, trong miệng ngậm kẹo, một bên nói cảm ơn mẹ, một bên nói: “Cảm ơn chú chú.”
Lâm Bạch Thanh kiên nhẫn sửa lại: “Gọi là ông ngoại Hai.”
Người Đông Hải không quen gọi là ông ngoại, đó là cách xưng hô của người phương Bắc, là do Sở Thanh Đồ dạy cho Sở Sở.
Cô bé ngoan ngoãn gọi: “Ông ngoại Hai.”
“Ngoan quá, mau ăn đi.” Sở Thanh Tập nói.
Lúc này cô bé mới cười tủm tỉm, thưởng thức chiếc kẹo của mình một cách mãn nguyện. Mặc dù Sở Sở thích ăn kẹo, nhưng cô bé chỉ thích ăn một loại kẹo duy nhất, đó là loại kẹo Lâm Bạch Thanh thích ăn nhất kẹo sữa WoWo.
Mà loại kẹo mà Sở Thanh Tập mang đến là kẹo dẻo cá mập trắng thịnh hành nhất nước M bây giờ. Vị ngọt của kẹo mà trẻ em trong và ngoài nước là khác nhau.
Sở Sở cũng vừa mới tập bắt đầu ăn kẹo, vẫn chưa tiếp nhận được vị ngọt của kẹo này, cho nên cô bé tràn đầy chờ mong ngậm kẹo, nhưng ngay lập tức bị kích thích bởi vị ngọt đậm đà.
Cô bé lấy khăn tay nhỏ từ trong yếm ra rồi nhả viên kẹo vào trong đó, lè lưỡi ra gọi mẹ: “Nước, nước.”
Sở Thanh Tập nghe cô bé nói năng rõ ràng như thế, lại kích động nói: “Con bé mới có bao lớn mà lại nói chuyện trôi chảy như vậy rồi.”
Đúng lúc Tiểu Nhã đi vào, Sở Thanh Tập cố ý trầm mặt, hỏi: “Sao không nói chuyện với ông nội lâu một chút?”
Tiểu Nhã thấy cha không vui lắm, một chút hăng hái vừa rồi cũng biến mất, dùng tiếng Anh nói: “Con không thích ông nội cương thi, con nghĩ ông nội cũng không thích con.”
Sở Thanh Tập nghiêm nghị nói: “Cái gì mà cương thi với không cương thi, con mà nói những lời này nữa, xem cha chỉnh đốn con thế nào.”
Tiểu Nhã vốn dĩ rất vui vẻ đến tìm em gái, nhưng lại bị cha hung dữ nên lặng lẽ ra ngoài.
Việc Sở Thanh Tập hung dữ một lần với con gái cũng không tính là gì, lại cố ý nói với Lâm Bạch Thanh: “Thanh Thanh, nhìn thấy Sở Sở của chúng ta thông minh như vậy, chú Hai thật sự vui từ đáy lòng, nhưng, haiz…”
Đương nhiên Lâm Bạch Thanh biết tính toán nhỏ của chú Hai còn cẩn thận hơn cả Sở Xuân Đình. Bất kể ông ta làm gì hay nói gì, đều là nói đến chuyện buôn bán làm ăn, cô không tiếp lời, cô muốn nghe xem ông ta còn muốn đánh rắm cái gì.
Sau đó nghe ông ta cố ý nói: “Nhưng Tiểu Nhã thật đáng thương, dù sinh ra gương mặt đã xinh đẹp, nhưng đầu óc lại ngu ngốc. Hơn nữa con bé cũng không giao tiếp xã hội, lại không thích giao du với người khác. Con bé học ở trường Stevenson School, đừng nói đến những đứa trẻ da trắng, ngay cả một người bạn học Châu Á thân thiết cũng không có. Chú cũng không biết nó mỗi ngày ở trường làm gì, cũng không biết tương lai nó làm được gì nữa.”
“Vậy chú hy vọng Tiểu Nhã như thế nào? Giống như chú vậy sao, mọi chuyện đều suôn sẻ, khéo léo, nhanh nhẹn?” Lâm Bạch Thanh hỏi.