Nhưng khi Sở Thanh Tập định nói gì đó thì Sở Xuân Đình lại ngăn ông ta lại: “Ăn cơm trước đi, có chuyện gì ăn cơm xong thì mày nói với một mình tao là được.”
Sở Thanh Tập rất hiểu rõ ông cụ nên cười nói với cháu gái: “Xem kìa, ông cụ bất công quá chỉ thương mỗi cháu, biết là chuyện trái pháp luật nên ông không nỡ để cháu dính vào mà bẩn cả tay.”
Lâm Bạch Thanh còn định nói gì đó nhưng Sở Xuân Đình lại lớn tiếng nói: “Bớt nói chuyện đi, cơm nước xong rồi nói.”
Suy cho cùng cũng có người nhà họ Cố, hơn nữa Cố Bồi lại là quân nhân. Pete và Plok có ấn tượng cũng khá bình thường với đại lục. Có rất nhiều chuyện hơi phức tạp không thể nói trước mặt họ được. Lâm Bạch Thanh cũng im lặng.
Nhưng công ty dược phẩm nước N đang chuẩn bị thu mua toàn bộ thị trường dược liệu của nước ta, đó là một xu thế lớn.
Sở Thanh Tập thì có cách gì? Chẳng lẽ ông ta có một mình ngăn chuyện này xảy ra được sao? Dĩ nhiên là Lâm Bạch Thanh vô cùng tò mò.
Vừa khéo Tiểu Nhã đang chơi với Sở Sở trên bàn ăn, hai đứa nhóc cái gõ vào chén canh kêu leng keng. Lâm Bạch Thanh nhân lúc thay đồ cho đứa nhỏ liền nhìn sang Sở Thanh Tập, tỏ ý bảo ông ta đến phòng ngủ tìm cô để nói chuyện.
Sở Thanh Tập miệng thì vẫn nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm, nhưng lý do mà ông ta bán đứng Tào Chi Phương cũng là vì lợi ích.
Đâu thể nào chỉ giao dịch với mỗi ông cha già tinh ranh kín kẽ muốn c.h.ế.t chứ. Ông ta cũng cần sự đồng ý của Lâm Bạch Thanh, thế nên khi Lâm Bạch Thanh vừa ôm đứa nhỏ vào phòng ngủ thì ông ta cũng lấy cớ đi vệ sinh mà rời khỏi bàn, đến chỗ cô.
Vừa bước vào cửa ông ta liền nói: “Thanh Thanh, chú Hai cảm thấy chú chẳng có tí lương tâm nào.”
Lâm Bạch Thanh biết ông ta còn lời muốn nói nên đành phối hợp với ông ta mà tiếp lời: “Có ý gì?”
“Tào Chi Phương ấy mà, đã theo chú được bảy tám năm từ lúc hai mươi tuổi rồi. Ban đầu bà ấy sang đây là vì lấy sách cho Hashimoto, nhưng sau này dần dần nảy sinh tình cảm với chú. Bên bệnh viện Hán Đường có chuyện gì bà ấy đều nói với chú, nhưng chỉ mong có một cái đám cưới.” Sở Thanh Tập nói.
Dáng vẻ của ông ta đẹp trai, dịu dàng lại dẻo miệng, nếu là phụ nữ thì chắc chắn sẽ rất thích.
Điều này có nghĩa là Tào Chi Phương đến để lấy đồ nhưng còn chưa lấy được thì đã rơi vào lưới của ông ta, bị ông ta xúi giục sao?
Lâm Bạch Thanh nói: “Tình cảm của hai người cũng không sai, không thì thẳng thắn kết hôn với nhau đi. Vừa hay Tiểu Nhã cũng thích Tào Chi Phương, không phải là rất tốt sao?”
Nói đến hôn sự, Sở Thanh Tập thản nhiên thốt ra ba chữ: “Đùa thôi mà.”
Chỉ ba chữ “đùa thôi mà”, những năm tháng thanh xuân Tào Chi Phương ở bên cạnh ông ta cũng đã chôn vùi chẳng còn lại gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!