Sở Thanh Tập nhìn thấy thì vội chìa tay ra: “Yean, tôi đang chờ chị này. Nhanh lên, đỡ tôi dậy.”
Thẩm Khánh Nghi ngó lơ ông ta, thấy sắc mặt vàng vọt và đôi mày đỏ của Sở Xuân Đình thì hỏi nhỏ chồng mình: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Pete và Plok được Cố Bồi đón nên cũng đi cùng hai người họ về, hai người cũng hỏi Cố Bồi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Bác gái Thạch thấy đông người thì bước đến hỏi Lâm Bạch Thanh: “Có phải là nên đãi cơm rồi không?”
“Để đầu bếp đi trước đi, còn lại để chúng tôi dọn dẹp cho, bác cũng vất vả cả ngày rồi, về trước đi ạ.” Lâm Bạch Thanh nói xong thì tỏ ý mời mọi người về phòng ngồi, muốn nói chuyện rõ ràng tình hình cho mọi người nghe.
Bác gái Thạch xem như cũng đã trải qua sóng gió với Sở Xuân Đình, lờ mờ biết được một vài thủ đoạn mà ông cụ sử dụng, thế nên cũng biết càng có ít người nghe ngóng chuyện của ông ta thì càng tốt, sau khi đuổi đầu bếp đi thì bà ấy quay về bên cạnh hai đứa con gái.
Sở Xuân Đình cũng được trò giỏi là Plok đỡ về căn phòng phía tây. Trong sân chỉ còn mỗi mình Sở Thanh Tập.
Tuy nói ông trời bất công, bản thân đáng chết.
Nhưng lại con cháu đầy đàn hiếm thấy, còn có cả một học trò tâm đắc, hôm nay Sở Xuân Đình rất vui vẻ. Nhưng cứ nhằm vào hôm nay mà lại phải cho ông ta biết câu chuyện phiền lòng nhất.
Độc quyền sản xuất dược liệu trung y, kiểm soát và thao túng thị trường. Vậy trong tương lai, thuốc trung y có còn là đường lui cuối cùng của người nghèo nữa hay không? Không thể nào.
Liệu nó có trở thành thứ xa xỉ mà chỉ có người giàu mới được hưởng? Tinh hoa đất nước mà tổ tiên giữ lại cả ngàn đời trước giờ lại trở thành gà đẻ trứng vàng cho kẻ đã từng xâm lược hay sao?
May là Sở Xuân Đình còn sống và còn có thể trụ lại được.
Nếu người lương thiện nhân từ như Cố Minh mà biết chuyện này, chắc có lẽ sẽ c.h.ế.t ngay luôn mất.
Hôm nay ông cụ chẳng có tâm trạng gì, còn hơi cảm thấy may mắn vì khi ông mời nhưng Liễu Liên Chi không đến.
Nếu không thì với cái tính nóng nảy của bà cụ thì sẽ tức c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Hôm nay trong những người nhà họ Cố ở đây thì Pete là chính khách, đã quen với sự lừa lọc thị trường tư bản, anh ta cảm thấy việc này khó có thể tin được, Plok lại so sánh nó giống như việc người da trắng đến đại lục châu Mỹ vậy.
Mà tình hình này giống như tai họa châu chấu vậy, chỉ với sức lực của một người thì ngăn cản thế nào được? Ông cụ càng nghĩ lại càng đau lòng.
Thật ra ở đời trước Lâm Bạch Thanh đã trải qua, mọi chuyện đều đã xảy ra.
Nhưng đến hai mươi năm sau, nhà máy nước N chiếm 60% định mức thị trường dược liệu, người nông dân trồng thuốc vất vả cả năm mà lại không kiếm được tiền, bác sĩ nhìn giá cả dược liệu mỗi ngày một cao. Đến khi không thể kê thuốc được nữa thì cô và mọi bác sĩ trung y mới biết chuyện gì đang diễn ra.
Khi đó đừng nói là cô, không có bất cứ ai có thể xoay chuyển được thị trường cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!