Nhưng Sở Thanh Đồ biết rõ nhân phẩm của em trai mình như thế nào.
Khôn vặt, biết kiếm tiền, còn hèn hạ hơn cả cha của ông ấy nhưng lại không hèn hạ quang minh chính đại giống như cha của ông ấy.
Ông ấy cũng chẳng mong mình tận mắt thấy người cha tám mươi tuổi của mình liều mạng với Hashimoto Juichi, ông ấy vẫn muốn khuyên ông ta nên bèn quay về phòng.
Sở Thanh Tập thấy anh Cả không ngó ngàng gì đến mình mà rời đi thì nổi giận.
Hay là ông ta cứ đứng dậy nhỉ? Nhưng nếu ông ta không đứng dậy thì chẳng lẽ quỳ mãi vậy à? Ông ta cứ nghĩ Lâm Bạch Thanh muốn đỡ mình dậy, vậy mà cô lại lắc bình sữa và đem theo tã lót đi về phía nhà chính.
“Thanh Thanh, chú có tin tức nội bộ của nhà Hashimoto này, cháu không nghe là sẽ hối hận đấy.” Ông ta vội nói.
Lâm Bạch Thanh dừng lại hỏi: “Tin tức gì cơ?”
Sở Thanh Tập chìa tay ra: “Chú là chú Hai của cháu đấy, chú quỳ lâu thế rồi, cháu đỡ chú dậy trước đã.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Cháu họ Lâm không phải họ Sở, cũng chẳng có chú Hai nào cả. Chú muốn nói thì nói bây giờ, không nói thì thôi.”
Sở Thanh Tập nhe răng nhún vai: “Đây là cháu nói đấy nhé, xảy ra chuyện gì thì đừng trách chú.”
Lâm Bạch Thanh cong môi nói: “Cháu có gì để trách chú đâu chứ? Nhìn khuôn mặt vàng vọt của chú kìa, cả cái eo mềm nhũn đấy nữa. Tào Phương Chi bằng lòng ở bên cạnh chú cũng lạ thật đấy.” Cô lại hỏi: “Chú có cần thuốc không? Muốn trị tận gốc bệnh của chú không?”
Đến tuổi trung niên lại thêm cả rượu chè, sắc đẹp, tiền tài. Thế là lưng của Sở Thanh Tập cũng kém đi.
Lần trước đến Lâm Bạch Thanh có kê đơn thuốc cho ông ta. Nhưng bây giờ nên điều chỉnh lại đơn thuốc, nếu không thì lưng của ông ta sẽ yếu hơn nữa.
“Được rồi được rồi, chú nói.” Sở Thanh Tập không thừa nước đục thả câu nữa, thành thật nói ra. Tuy chuyện ông ta nói khiến Lâm Bạch Thanh hoảng hốt nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Là như thế này. Nhà máy nước N không chỉ xâm nhập vào y học trong nước bằng cách trộm phương thuốc, giành cổ phần của dược đường. Thật ra bọn họ tập trung nhất vào các cơ sở trồng dược liệu và thị trường giao dịch thông qua cách cho thuê hoặc thu mua. Họ nắm giữ nguồn dược liệu trung y rồi lấy những loại tốt nhất đem về nước N, không muốn nâng giá cả tiêu thụ dược liệu trong nước đại lục nên đã kiếm được lợi nhuận lớn.
Người khởi xướng chuyện này quả thật là Hashimoto Juichi, người thực hiện là chú của Tào Chi Phương: Tào Đức Hiên. Bảo sao Sở Xuân Đình lại bảo nhà của ông ta toàn diều hâu với cả chó săn.
Nguyên quán của Tào Đức Hiên ở Phúc Châu, mà Phúc Châu lại có tiếng là quê hương của thuốc nam. Gần đây ông ta về nước với thân phận là Hoa kiều để đầu tư, nhận thầu đến 70% cơ sở trồng dược liệu ở Phúc Châu. Đương nhiên là cũng sửa họ lại thành nước N.
Nhưng cho dù bên trong họ nước N thì bên ngoài nó vẫn được đầu tư bởi các Hoa kiều yêu nước, chưa kể chính phủ còn cho thêm chính sách miễn thuế, một năm gửi cho Tào Đức Hiên khoản trợ cấp đến mấy triệu.
Nói xem bọn họ có tài giỏi, khôn khéo không cơ chứ.
Sở Thanh Tập nói xong thì bùi ngùi: “Thanh Thanh à, nếu chú có được một nửa bụng dạ độc ác như người nước N thì đã sớm phát tài rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!