“Nghiệp g.i.ế.c hại?” Sở Xuân Đình cao giọng hỏi con trai: “Con có biết tổ tiên Hashimoto đã tạo bao nhiêu nghiệp g.i.ế.c hại ở Đông Hải của chúng ta không? Nếu trời xanh thật sự có quả báo thì núi Phú Sĩ đã sớm nổ, ông cha già này của con cũng đã sớm xuống mồ an nghỉ rồi. Cha còn sống là do ông trời bất công, nếu ông trời đã bất công vậy rồi, sao cha lại không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Hashimoto chứ?”
Năm đó ông chủ Cố Kỳ của Linh Đan Đường bị chính Hashimoto hại chết.
Giết người là nghiệp chướng sao? Sẽ gặp quả báo sao?
Nếu có thì tại sao cho đến bây giờ nhà Hashimoto lại là nhà máy thuốc trung y pha sẵn lớn thứ hai nước N chứ, lại còn giàu nứt vách như vậy.
Lại còn con đàn cháu đống, thế lực dòng họ hùng mạnh.
Nhưng vậy còn người lương thiện như Cố Minh thì sao? Con cháu dưới gối trơ trọi, thế hệ sau cũng chẳng có một ai.
Đây có được gọi là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo hay không?
Ông ta nhếch mày nhìn chằm chằm con trai mình, đến khi ông ấy không còn nhìn nữa mới hài lòng. Dường như ông ta rất thích châm biếm con trai mình trước mặt cháu gái.
Đương nhiên, ông ta cũng muốn cháu gái nhìn xem, một đời người này nên lấy đức báo oán giống Cố Minh với Sở Thanh Đồ, hay là ân oán sảng khoái, có thù tất báo như ông ta.
Cuối cùng, nhìn thấy cháu gái cúi đầu cười thì ông ta cũng cười theo. Ông ta biết rằng, tuy vẻ ngoài cháu gái trông mềm mại mỏng manh thế thôi, nhưng lại quyết đoán hơn con trai ông ta nhiều, giống như ông ta vậy.
Đương nhiên, phải đối phó với Hashimoto như thế nào, đưa ông ta lên đường ra sao thì đó là chuyện của Sở Xuân Đình. Ông ta chỉ cần nói cho con trai và cháu gái nghe thôi, không cần phải để cho họ biết, cũng sẽ không dính líu gì tới họ.
Người tốt chẳng sống lâu, tai họa thì ở lại đến ngàn năm.
Sở Xuân Đình tự nhận bản thân tội ác tày trời, đời này đã làm đủ chuyện xấu cả rồi, chỉ thiếu mỗi mạng người nữa thôi.
Cũng vừa khéo, ghi tên của Hashimoto Juichi vào sổ thành tích của ông ta vậy.
…
Do phải chăm sóc Sở Sở nên Lâm Bạch Thanh không ngồi mà đứng ở căn phòng phía tay, nhìn chằm chằm con gái đang ngồi chơi đùa trên bậc thang.
Đột nhiên mũi của Sở Sở giật như đang ngửi, Lâm Bạch Thanh cũng ngửi được một mùi hương dễ chịu như hoa sơn trà hòa với mùi riêng biệt của người da trắng mà không hiểu sao cô lại thấy quen thuộc.
Cô vừa mới ngửi, cảm thấy có một cơn gió thổi qua rồi bị hai cánh tay từ phía sau đánh úp.
Lâm Bạch Thanh biết võ thuật nên đánh lại theo bản năng, cô duỗi tay trái đến cánh tay phải của người nọ, khi túm được cánh tay ấy thì đồng thời cũng giơ chân ra. Người ở phía sau muốn đánh úp cô nhưng lại thất bại, còn bị cô mạnh mẽ lôi ra trước mặt, chân còn chưa kịp đứng vững thì đã bị chân của cô quét. Chỗ chí mạng của đối phương là ở cổ họng, hai cánh tay đã bị cô khống chế không thể trốn thoát.
Là một cô bé trắng trẻo, làn da nõn nà mịn màng, mái tóc không phải là màu đen tuyền mà thấp thoáng có ánh hồng, nhưng lại có đôi mắt to xanh da trời rất xinh đẹp.
“Mulan?” Cô bé nói: “Là em nè, Yean đó.”
“Tiểu Nhã?” Lâm Bạch Thanh kéo cô bé đứng dậy: “Em đã lớn như thế này rồi sao?”
Lần trước gặp Tiểu Nhã mới có chín tuổi, vẫn là một cô bé đáng yêu dễ thương. Nhưng bây giờ cô bé đã mười hai tuổi rồi, có lẽ là do dòng m.á.u lai nên dáng người của cô bé cũng xêm xêm như Lâm Bạch Thanh.
Đây là lần đầu Sở Sở bé bỏng nhìn thấy người nước ngoài, lại còn là một người rất xinh đẹp nên cô bé rất thích. Chẳng chờ đến lúc Tiểu Nhã nhìn sang, cô bé tò mò đứng dậy, đôi tay be bé duỗi ra đòi mẹ ôm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!