Cục tròn tròn nho nhỏ, xe chưa đến nơi mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đã dán lên cửa xe, mắt chớp chớp. Đủ để thấy rằng cô bé mong mỏi gặp ông nội của nó như thế nào.
Bởi vì cô bé cứ lưu luyến ông ngoại mà chẳng đoái hoài gì đến ông ta nên trước khi Sở Sở đến ông ta đã chuẩn bị đâu vào đấy, định dọa cho cô bé sợ.
Nhưng vừa mới nhìn thấy khuôn mặt bé tí đáng yêu của cô bé cùng với hai hàm có tám cái răng nhe ra thì ông ta lại thất thủ trong một giây, cười trông còn ngốc hơn cả cô bé.
Vì Sở Sở cứ đẩy ông ta nên Sở Xuân Đình bế cô bé lên, cười ha ha hỏi Lâm Bạch Thanh: “Thanh Thanh, đây là cái gối của Sở Sở à? Con bé muốn tặng cho ông sao?”
Sau đó lại nói thật dịu dàng với Sở Sở: “Ông nội có gối riêng rồi, không cần của Sở Sở đâu.”
Trong lòng của Lâm Bạch Thanh rất áy náy.
Tâm tư của Sở Xuân Đình sâu sắc, tính tình lại khô khan, cứ nóng tính năm này qua năm nọ nên tuy bằng tuổi với Liễu Liên Chi nhưng trông ông ta lại già hơn nhiều.
Vài năm trước cô đã bắt đầu giúp chữa xương cốt của ông ta để bù đắp, cả khí huyết cũng được bồi bổ. Tinh khí thần của ông ta không sao cả, nhưng do gan bị nóng trong một thời gian dài nên không thêm được tí thịt nào, cơ bắp cũng gầy guộc.
Mà người già gầy như thế này, nhỡ đâu ngày nào đó nghẹn một ngụm đờm thì sẽ qua đời luôn mất. Dùng phân tằm thêm cả trắc bách diệp làm gối thì có thể thanh tâm tỉnh não, rất tốt cho sức khỏe của ông ta.
Ông ta giúp Lâm Bạch Thanh nhiều việc như vậy nhưng cô vẫn chưa hề nghĩ tới. Sở Sở mới hơn một tuổi mà đã nghĩ đến chuyện ông nội cần một chiếc gối phân tằm.
Lâm Bạch Thanh bế con gái lên, nói về chuyện nuôi tằm lấy phân của Sở Thanh Đồ và cả chuyện mỗi ngày Sở Sở đều mang phân tằm về nhà. Sau đó cô mới nói: “Bây giờ cháu mới hiểu được, con bé âm thầm tích góp phân là vì biết rằng mỗi ngày ông đều lo lắng, hỏa khí quá lớn nên mới muốn tặng để giảm bớt cho ông, cho ông thêm thanh tâm minh mục.”
Ông ta là một người có tính cách rất thoáng, cởi mở, nhưng cũng rất nóng tính, cộc cằn.
Nhưng ngoại trừ kiểu tóc cá tính thì khi vui vẻ hay tức giận ông ta đều bộc lộ tất cả ra ngoài. Thế nên đời này, ông ta đã hành hạ con của mình suýt chết, nhưng tâm lý của ông ta lại chẳng có vấn đề gì. Đương nhiên, đứa con và ông ta đã trở mặt thành thù.
Nhưng Sở Sở chỉ là đứa bé mới một tuổi mà lại biết rằng ông ta đang dần già đi sao?
Sở Xuân Đình dừng bước, đôi mày thọ tinh nhau lại, ông ta cúi đầu nhìn Sở Sở.
Sở Sở nghĩ rằng ông nội đang chơi trò hôn trán với mình nên ngay lập tức chúi đầu lại va thật mạnh vào, miệng còn nói: “Boom… boom, boom!”
Ông nội không ngờ sức lực của cô bé lại lớn như vậy, bị cô bé cụng đầu đến mức mắt thấy được cả sao, ông ta lảo đảo rồi đứng vững lại, nhìn cô bé với ánh mắt hiền từ, qua thật lâu mới nói: “Đây không phải là quả báo, đây là do ông trời bất công.”
Lâm Bạch Thanh và Sở Thanh Đồ đều sửng sốt.
Họ cũng không hiểu tại sao đang êm đẹp mà ông nội lại nói về báo ứng, ông trời bất công với đứa nhỏ.
Chợt nghe Sở Xuân Đình thở dài, còn nói: “Sát nhân phóng hỏa kim yêu đới, tu kiều bổ lộ vô thi hài. Tự cổ chí kim người tốt chẳng sống lâu. Đây lẽ ra phải là thứ Cố Minh nên hưởng, nhưng ông trời lại không có mắt, bảo một con quỷ như ông hưởng phúc phần này.”
Hôm nay Pete và Plok đến viện bảo tàng Thâm Hải nhưng buổi tối sẽ đến nhà họ Sở ăn cơm.
Cố Bồi và Thẩm Khánh Nghi đang ở bệnh viện quân y để quan sát thí nghiệm lâm sàng cũng sẽ trở về.
Sở Thanh Tập còn đưa Tiểu Nhã về nhà để sum vầy với ông nội.
Cố Minh đã làm việc thiện cả đời mà giờ con cháu dưới gối lại tan tác như vậy. Cả đời ông chưa được nhìn con cháu, hôm nay gặp lại kẻ thù không đội trời chung của mình. Nhà Sở Xuân Đình cả đời làm việc ác, người tốt mất sớm, kẻ ác lại con đàn cháu đống.
Ông trời thật là bất công,