Bên cạnh đó, về chuyện của anh em Cố Bồi.
Bệnh tình của Pete nhìn qua có vẻ nghiêm trọng, nhưng nhìn triệu chứng bên ngoài thì có thể dễ dàng điều trị, qua năm sáu ngày, vết thương sẽ biến mất, xuất hiện một lớp da non, nhưng đây không tính là chuyện lớn, sau khi uống thuốc thì sẽ khỏi, da chân xơ xác của anh ta đang dần thay đổi, khi nhấn vào cũng sẽ đàn hồi trở lại không giống như trước kia.
Và bây giờ, cuối cùng Pete cũng dám tin rằng mình sẽ có một đôi chân lành lặn. Vì thế anh ta dự định xin một kỳ nghỉ phép dài hạn để chữa khỏi hoàn toàn cho đôi chân của mình trước khi rời đi. So với anh ta, bệnh tình của Plok khó chữa hơn, vì anh ta vừa phải cai nghiện thuốc phiện, vừa phải bệnh nam khoa vùng kín, hiệu quả đạt được sẽ chậm hơn đôi chút.
Kế đến là Paul, nghe người khác nói rằng anh ấy đã theo Hashimoto và Trác Ngôn Quân đến nước N, nhưng anh ấy vẫn chưa biết rốt cuộc nhà máy Hashimoto muốn làm gì.
Thế nhưng chuyện đó vẫn có nội bộ hỗ trợ, tạm thời Lâm Bạch Thanh phải gác lại chuyện đó và tập trung vào việc tân trang lại tòa nhà mới.
Nói cách khác, Lâm Bạch Thanh vẫn cảm thấy khó hiểu, từ khi Sở Thanh Đồ ổn định mọi chuyện, thậm chí Sở Sở cũng không cần bảo mẫu, con bé luôn ở cùng với ông ngoại, mỗi sáng khi con bé thức dậy thì sẽ luôn nhắc đến ông ngoại.
Vì công việc bận rộn, Lâm Bạch Thanh hiếm khi đón con và cũng không bận tâm hỏi chuyện đó.
Tình cờ hôm nay là thứ sáu, cô được tan làm sớm nên đến đón con, khi ấy cô mới biết cha cô chơi với con cô nhiều như thế nào.
Vừa mới qua năm mới, khí hậu ôn hòa, cây cối đ.â.m chồi nảy lộc.
Ấy thế mà Sở Thanh Đồ lại nuôi một lứa tằm cho Sở Sở, hơn nữa chúng đã trở thành những chú tằm mập mạp ba tuổi, khi Lâm Bạch Thanh đến đó liền nhìn thấy những con tằm nhỏ trắng nõn và non nớt đang chăm chỉ ăn lá dâu. Mà Sở Sở đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, kiên nhẫn đút từng chiếc lá dâu cho những chiếc kén nhỏ.
“Ngoan nha, ngoan nha.” Sở Sở vừa nói vừa ném lá dâu vào trong kén.
Những con tằm ba tuổi ăn rất nhiều lá dâu, khi một chiếc lá dâu bị ném xuống, những con tằm non vây quanh chúng, lúc ấy chỉ nghe thấy tiếng sột soạt vang lên, trong nháy mắt chỉ còn sót lại cuống lá dâu.
Giờ phút này Lâm Bạch Thanh vui mừng khôn tả, bởi vì khi con bé cô rất thích nuôi tằm, nhưng cô lại có bệnh viêm gan, sức khỏe không ổn định, thậm chí còn không có sức để ra ngoài hái lá dâu.
Vì thế, từ khi còn bé cô thích nhất là nuôi tằm, điều những bạn bè đồng trang lứa khác có thể làm nhưng cô không thể nào làm được.
Lúc này đây, con gái cô đã giúp cô thực hiện ước mơ thuở bé của mình.
Nhìn thấy con gái mình kiên nhẫn và nhẹ nhàng nuôi tằm, những tiếc nuối thời thơ ấu của Lâm Bạch Thanh trong nháy mắt được lấp đầy.
Bỗng nhiên, giọng của Sở Thanh Đồ vang lên từ sau lưng: “Con có thích không?”
Lâm Bạch Thanh quay lại và thấy đó là cha cô, cô phấn khích gật đầu: “Dạ, con thích tằm lắm.”
Sở Thanh Đồ đưa cho con gái một nắm lá dâu, nói: “Nếu con không bận thì tự mình đến đón Sở Sơ đi, lát nữa cha muốn cho con bé một con thỏ để nuôi, cha đoán rằng con cũng thích nó, đến lúc ấy con có thể chơi với nó một lúc.”
Sau khi lấy lá dâu, Lâm Bạch Thanh cũng đi đến giỏ dâu bên cạnh, cô gật đầu lia lịa: “Dạ.”
Cha cô chỉ quan tâm trong âm thầm, ông ấy biết cô bận rộn nên chủ động giúp cô chăm sóc đứa nhỏ.
Từ khi Sở Sở còn bé, ông ấy đã cho con bé nhận biết đủ loại thuốc trung y và động vật, ông từng không thể làm bạn với con gái nên bây giờ ông ấy đã dành toàn bộ thời gian cho cháu gái. Có một người ông ngoại như thế thì Sở Sở chắc hẳn rất thích ông ấy, Lâm Bạch Thanh cũng thích điều đó. Nhưng có một người lại không mấy vui vẻ cho lắm, hiển nhiên đó là Cố Bồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!