“Suỵt…” Thẩm Khánh Nghi vừa dứt lời liền tiếp tục cởi cúc áo, bà ấy chợt giật mạnh, nói tiếp: “Đương nhiên em sẽ không ghét anh, nhưng nếu anh ghét em thì sao đây?”
Sở Thanh Đồ sững sờ một lúc lâu mới dám chạm vào cơ thể đầy sẹo của vợ mình với đôi bàn tay run rẩy.
Trong những năm tháng tối tăm ấy, bà ấy đã từng bị đánh đập, chịu nhiều đòn roi nhưng cũng không có để lại vết thương nào, khi đó những vị tướng trẻ sôi nổi cùng nhau nói những lời lẽ xúc phạm bà ấy, vì thế chúng cũng không quá nặng tay.
Song chẳng phải bà ấy nhập cư trái phép vào nước M một cách suôn sẻ ư, sao trên người bà ấy lại có nhiều vết sẹo thế này.
Sở Thanh Đồ nghe nói bà ấy bị vu oan thành hung thủ g.i.ế.c người, cũng từng nghe nói cô bị bạo lực gia đình, nhưng ông ấy không ngờ rằng bạo lực gia đình còn đáng sợ hơn cả mấy vị tướng trẻ thời WG, trên cơ thể của vợ ông ấy có rất nhiều vết sẹo.
Bây giờ ông ấy đang rất tức giận: “Thằng đàn ông nào đánh em ra nông nỗi thế này?”
Thẩm Khánh Nghi vội vàng nói nhỏ: “Anh nói nhỏ tiếng thôi, đừng khiến con bé hoảng sợ.”
“Đây là tàn thuốc và vết bỏng, còn đây nữa, đây là vết thương do d.a.o gây ra sao?” Sở Thanh Đồ sờ lên bờ vai của vợ, run rẩy hỏi.
“Được rồi, chúng ta không đừng lại chuyện cũ nước.” Thẩm Khánh Nghi cười đáp.
“Em còn đau không?” Sở Thanh Đồ run rẩy ôm vợ vào lòng.
“Lúc ấy thì rất đau.” Sau rất nhiều năm, cuối cùng Thẩm Khánh Nghi mới dám bật khóc, bà ấy nghẹn ngào: “Ừm, đau lắm.”
Vì sợ khiến đứa nhỏ giật mình, bà ấy khóc nhưng cũng chỉ dám khóc thút thít.
Sau màn tương phùng, cuối cùng cặp vợ chồng cũng đã thổ lộ hết mọi chuyện, hai người ôm ấp nhau trong vòng tay.
Năm tháng qua đi, khi cả hai đều mang trong mình những vết thương không tên, Thẩm Khánh Nghi cảm thấy t.ì.n.h d.ụ.c cũng và tình yêu cũng chẳng còn liên quan, đầu tóc ông ấy bạc phơ, cơ thể bà ấy đầy ắp vết thương, ông ấy không sợ mà còn đau lòng vì bà ấy, thế là đủ rồi.
Kể từ khi ông ngoại có một chỗ nghỉ ngơi, còn có thêm một vườn rau và một đàn gà, mặc dù chỉ cách đó một con đường, nhưng sau khi Sở Sở chơi được vài ngày, từ một em bé mong manh yếu đuối biến thành một bé gái nông dân.
Dưới chân thì dính bùn, trong kẽ tay thì dính đất, đôi khi còn lén lút mang về nhà một số con ốc sên hay mấy con sâu nhỏ, có lần còn bé còn lặng lẽ mang về một cục phân gà giấu trong lòng bàn tay, bỗng nhiên lại lấy ra cho cha ngửi.
Trước đây, trong phòng ngủ chỉ có Lâm Bạch Thanh có mấy thứ đồ bẩn, nhưng bây giờ lại có thêm Sở Sở. Mỗi ngày về đến nhà, cha đều phải kiểm tra trên người xem còn sót thứ gì không, mà Sở Sở lại có thể giấu cha âm thầm mang sâu về nhà.
Vì thế mỗi ngày hai cha con liền biến thành một người giấu gà giấu sâu, còn một người thì đi tìm gà tìm sâu.
Trong khoảng thời gian này, sau khi được Sở Y tế trích năm phần trăm phí quản lý thì số tiền quỹ từ thiện tám triệu đồng được chuyển vào tài khoản Linh Đan Đường, công trình cải tạo tòa nhà mới cũng bắt đầu như trong dự kiến.
Tình cờ vào dịp lễ Tết Nguyên Đán, ông Lý về quê tế tổ.
Lâm Bạch Thanh giấu đồ vào hộp thuốc, đóng gói và chuẩn bị đến gặp ông Lý.
Sau khi giao đến cho ông ta, còn tặng thêm cho ông ta pín hải cẩu, một hộp thuốc hồi phục và giúp ông ta bắt mạch, một loạt chuyện không hợp với tiêu chuẩn đã được hoàn thành.
Đối với Lâm Bạch Thanh, điều này được thực hiện một cách ổn thỏa đến mức cô cảm thấy không thể tin được.