Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Cô nhóc nghiên ngã nhào vào lòng ông ngoại, tủi tủi nói: “Đừng… đánh.”

Sở Thanh Đồ vỗ về dỗ dành đứa trẻ, kiên nhẫn đáp: “Ông ngoại chỉ nói suông mà thôi, ông ngoại không đánh cháu thật đâu.” Sau đó ông ấy lại hỏi Sở Sở: “Tối nay cháu có muốn ăn cơm với ông ngoại không?”

Sở Sở l.i.ế.m nước bọt ở khóe miệng, sau đó cố gắng gật đầu: “Dạ!”

“Đi thôi, chúng ta gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ cháu ăn cơm xong rồi hãy đến đón cháu.” Sở Thanh Đồ ôm lấy đứa bé.

Nhắc đến cơm con trai nấu, bỗng nhiên Sở Xuân Đình nuốt nước bọt.

Vì là con Cả nên sau khi mẹ qua đời, Sở Thanh Đồ đã quán xuyến bữa cơm cho gia đình, miệng lưỡi ông ấy nhạy bén, lại thích nấu nướng, ngay cả khi chỉ có một đĩa rau xanh thì ông ấy cũng có thể nấu ra hương vị ngọt ngào ngon miệng không giống mọi người.

Ông ấy còn có một món sở trường là tôm hấp trứng, chỉ là một quả trứng kèm theo mấy con tôm bóc vỏ, sau đó lại thêm một ít mỡ heo, nước tương, kể từ khi con trai rời đi, mấy năm nay Sở Xuân Đình cũng đã thay đổi rất nhiều bảo mẫu, nhưng ông cụ chưa bao giờ được ăn món tôm hấp trứng có hương vị thơm ngon như con trai làm.

“Chút nữa ông ngoại làm tôm hấp trứng cho Sở Sở ăn chịu không?” Sở Thanh Đồ vừa đi vừa hỏi.

Sở Sở vỗ đôi bàn tay nhỏ bé: “Dạ chịu.”

Sở Xuân Đình không khỏi ghen tị khi nghe giọng nói ngọt ngào của cháu gái.

Bây giờ nghĩ lại, con trai nấu cơm từ khi còn nhỏ, ông cụ luôn vừa ăn vừa chửi nó không có tiền đồ, suốt ngày chỉ ở trong xó bếp, chửi nó là thằng vô dụng không làm được chuyện gì, cuối cùng khi nó đi biên giới, nó làm một bàn đồ ăn ngon, chuẩn bị thêm cả rượu ngon và trà ngon cho ông cụ, thế nhưng Sở Xuân Đình cho rằng con trai mình quá ngu ngốc nên đã lật đổ cái bàn, không ăn một miếng nào cả.

Nghĩ đến chuyện này, ông cụ lặng lẽ rời khỏi.

Vì ông cụ chợt thấy con trai không tha thứ cho mình là chuyện vô cùng bình thường.

Đó là quả báo, ông cụ xứng đáng nhận nó.

Hôm nay Thẩm Khánh Nghi cũng về, bà ấy không muốn làm phiền con gái mà muốn ở cạnh chồng lâu hơn một chút. Vì thế bà ấy không thông báo cho Lâm Bạch Thanh, sau khi xuống máy bay liền bắt xe taxi dò đường đến đó.

Lúc bấy giờ Sở Sở đang cầm thìa ăn chén tôm hấp trứng, món mà ông cố muốn ăn cũng ăn không được, trứng tan mềm trong miệng, còn có hương vị ngọt ngào, xen lẫn mùi thơm của mỡ heo, từng thìa được đưa vào miệng.

Cô nhóc ăn hơi nhanh, trên trán lấm tấm mồ hôi, ông ngoại lẩm bẩm: “Nếu ăn không no thì ông hấp thêm một bát nữa, cháu ăn từ từ thôi.”

Thẩm Khánh Nghi rón ra rón rén đi vào trong sân, định bụng sẽ cho chồng mình một bất ngờ, nhưng khi đến bên cạnh cửa sổ thì suýt chút nữa bà ấy bật cười, vì trong căn phòng sạch sẽ rộng rãi chỉ có một chiếc ghế để Sở Sở ngồi, chồng của bà quỳ trên mặt đất tập trung nhìn cô nhóc.

Thỉnh thoảng cô bé cũng mỉm cười với ông ngoại để bày tỏ rằng cô bé đang tự ăn rất vui vẻ. Bà ấy đặt hành lý ngoài cửa, Thẩm Khánh Nghi vốn định hù chồng và cháu gái.

Vừa định bước vào cửa, bà ấy đã nghe thấy chồng nói với Sở Sở: “Hôm trước ông vừa nói chuyện với dì Tiểu Thanh của cháu, dì của cháu nói rằng cả dì và mẹ cháu đều chưa từng ăn tôm hấp trứng trước khi năm tuổi, món được ăn nhiều nhất mỗi ngày là cơm trộn mỡ heo.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!