Mà vào buổi chiều khi Lâm Bạch Thanh điều trị, luôn cảm thấy Plok không thẳng thắn nói với mình về vấn đề bệnh tật, bởi vì đau dây thần kinh số năm của đàn ông nhà họ Cố là nguyên phát, trong đầu bọn họ, mạch m.á.u nằm ở vị trí dây thần kinh số năm có di truyền dị dạng bẩm sinh, chờ tuổi tác lớn hơn, dùng não quá nhiều, mạch m.á.u sẽ chèn ép thần kinh, gây ra những cơn đau không dứt.
Lúc này mạch đập của con người sẽ trở nên rất mảnh, mạch như dây đàn, chẳng những mảnh mà còn nhanh. Mà mạch m.á.u của Plok mảnh và nhanh, còn rất hỗn loạn. Lâm Bạch Thanh cũng từng bắt qua loại mạch này, nhưng chỉ ở những người nghiện.
Dựa vào sự tôn trọng một người giáo sư, cô không chọn cách hỏi trực tiếp, mà nói ẩn ý: “Nếu như anh đang sử dụng một số đơn thuốc có tính gây nghiện, mà ở trong nước lại không cho phép kê đơn thuốc đó thì anh có thể thử qua cách chữa trị của trung y.”
Bị nghiện, nói khó nghe một chút chính là thuốc phiện.
Khi anh em Cố Bồi còn bé, Cố Khắc thường xuyên kể cho bọn họ về chiến tranh nha phiến, vì thuốc phiện mà mất nước, bọn họ trong chuyện này, trong lòng cũng có loại bản năng xấu hổ, hơn nữa anh ta biết người trong nước đều căm thù thuốc phiện đến tận xương tủy, sợ em dâu có thành kiến với mình, cho nên Plok phủ nhận: “No! Tôi không phụ thuộc vào bất kỳ thuốc gì.”
Lâm Bạch Thanh lại bắt mạch: “Anh chắc chắn chứ?”
Từ mạch tượng đi lên một đoạn, anh ta chẳng những có vấn đề về nghiện thuốc phiện, mà việc nghiện thuốc phiện đã ảnh hưởng đến thận của anh ta, chức năng t.ì.n.h d.ụ.c của anh ta hiện tại là tương đương 0, nói thẳng ra là anh ta không thể cương.
Nhưng với em dâu, ai sẽ thừa nhận mình nghiện thuốc phiện, còn có vấn đề trong chức năng t.ì.n.h d.ụ.c chứ?
Cho nên Plok kiên định nói: “Ngoại trừ dây thần kinh số năm, tôi không có vấn đề gì khác.”
Có điều sắc mặt đã bán đứng anh ta, anh ta lộ ra vẻ rất căng thẳng, cũng rất gấp gáp.
Sở Thanh Đồ ở bên cạnh cũng đã nhìn ra, cười nói: “Khi tôi còn bé, nếu như cha tôi dẫn bọn tôi lén ra ngoài ăn kem, về đến nhà, mẹ của tôi cũng không cần hỏi, bắt mạch là biết, Thanh Thanh là bác sĩ trung y sẽ bảo mật tất cả thông tin của bệnh nhân, có gì muốn nói, tôi đề nghị ngài nói thẳng sẽ tốt hơn, tôi có thể không nghe.”
Ý này có nghĩa là anh ta chẳng những nghiện thuốc phiện, mà còn mất chức năng tình dục.
Chuyện này em dâu cũng biết rồi?
Không thể nào, Plok sẵn sàng tin tưởng vào sự thần kỳ của châm cứu, nhưng không tin em dâu còn trẻ như vậy, chỉ bằng bắt mạch đã có thể biết được tất cả tình trạng sức khỏe của mình.
May mắn bệnh đã chữa khỏi, anh ta ngồi dậy, nói: “Lâm, cô không cần lo lắng cho tôi bởi vì tôi nói thật, các phương diện đều rất tốt, vô cùng vô cùng tốt, tôi nghĩ, tôi có thể đi vào trong nhà nhìn một chút.”
Anh ta sẽ không ở trong nhà mà bảo Cố Bồi giúp anh ta thuê khách sạn, nhưng đây là nhà của mình, anh ta lại là giáo sư Sử học, thích tất cả đồ vật cũ kỹ, muốn vào xem nhà cũ một chút, nhìn một chút.
Đợi anh ta vừa rời đi, Lâm Bạch Thanh nói với Sở Thanh Đồ: “Cha, vấn đề của Plok vô cùng nghiêm trọng.”
Sở Thanh Đồ hiểu về tác dụng của thuốc đông y, trên phương diện hành nghề y, Lâm Bạch Thanh mới là thầy giáo của ông ấy.
“Tình trạng hiện tại thế nào?” Giọng nói của ông ấy trầm xuống.
Đầu tiên Lâm Bạch Thanh chỉ vào lồng ngực, nói: “Kinh can của anh ta táo hỏa ứ đọng, nên chứng đau đầu vô cùng nghiêm trọng, mà kinh thận của anh ta biểu thị rằng bị thương hàn sát âm, âm dương cực tạo, để mà nói nếu không ích âm tiềm dương, thì không lâu nữa…”
Thật ra Sở Thang Đồ cũng không hiểu lắm, nhưng vẫn hỏi: “Chuyện gì sẽ xảy ra?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!