Có lẽ là ngay hôm nay, tám triệu của ông Lý đã gom góp đủ. Sau đó, ông ta phải chuyển tiền đến đây mới có thể thành công.
Muốn chuyển số tiền lớn vài triệu đồng như thế giữa hai nước cũng không dễ dàng, nếu trong lĩnh vực tài chính, đầu tư hay khoa học kỹ thuật, thì đó chính là hành vi rửa tiền đúng nghĩa, sẽ bị ngân hàng chuyển tiền trực tiếp yêu cầu dừng giao dịch.
FBI của nước M cũng liệt ông Lý vào danh sách nghi phạm để điều tra. Cũng may ngành Y tế giống quỹ phúc lợi, là ngành có thể chấp nhận quyên góp.
Nhưng để chấp nhận một khoản quyên góp lớn như vậy, cần phải có sự cho phép bằng văn bản của Sở Y tế, nếu không tài khoản doanh nghiệp nhỏ của Linh Đan Đường sẽ không nhận được khoản tiền lớn như vậy, cái này cũng cần Sở Xuân Đình để mắt đến.
Ông ta thì hay rồi, không làm làm việc nghiêm chỉnh, lại giống như một người đánh giá thấp cuộc sống của con trai, chỉ thích xoi mói lỗi của con trai.
“Chuyện của ông Lý, cháu không cần bận tâm, hiếm thấy ông ấy có lòng tình nguyện giúp cháu, ông chẳng những muốn để ông ấy kiếm tiền, còn phải để ông ấy kiếm được danh lợi ngoài sức tưởng tượng của ông ấy, để ông ấy nở mày nở mặt ở Đông Hải một lần.” Sở Xuân Đình nói.
Lâm Bạch Thanh giật mình: “Ông ấy không phải tội phạm bị truy nã sao? Để ông để vẻ vang một lần, chẳng phải là chờ cảnh sát đến bắt sao?”
Sở Xuân Đình nhướng mày, mắt hiện lên ý cười, như thể đang nói, ông nội cháu là hạng người như vậy sao? Thấy vẻ mặt lo lắng của cháu gái, ông ta định nói lấp lửng, nhưng vẫn an ủi cô: “Đến lúc đó cháu sẽ biết.”
Cùng cháu gái lên lầu, ông ta lại nói thêm: “Anh trai của Cố Bồi tên là gì nhỉ, Pi-tơ hả?”
Lâm Bạch Thanh nghẹn lại, trong lòng thầm nghĩ Pete, người ta vốn là một chính trị gia rất có triển vọng của nước M, sao khi cái tên này bị Sở Xuân Đình gọi ra, lập tức có mùi giống như một phu xe kéo xe kéo tay cho người nước ngoài thời kỳ trước giải phóng vậy.
Lâm Bạch Thanh dừng bước và nói: “Tên anh ta là Pete.”
Sở Xuân Đình: “Vậy còn không phải là Pi-tơ sao? Tiểu Pi-tơ, cậu ta cũng không tệ lắm.” Rồi lại hỏi tiếp: “Còn hai người kia tên gì?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Một người tên Paul, tên tiếng Trung là Bảo La, người còn lại tên là Plok, tên tiếng Trung là Ba Nhĩ Khắc.”
Tên tiếng Trung của Paul gọi là Bảo La.
“Tiểu Bảo La, Ba Khắc, đang yên đang lành ông không biết Cố Bồi gọi bọn họ tới làm gì, nhưng từ giọng điệu và ngữ điệu của Pi-tơ thì ông đoán rằng, bọn họ chẳng có tí cảm giác tương đồng nào với nước Hoa chúng ta hết, ngược lại giống như nhận ác quỷ làm người thân, bọn họ đến chữa bệnh, bằng lòng tán đồng với y học Trung Quốc chúng ta đương nhiên rất tốt. Nhưng lòng phòng bị với người khác là không thể không có, cháu cũng đừng quên lúc trước lão Hashimoto kia vốn chỉ vì muốn ăn cắp bài thuốc mà đã làm ra những chuyện không biết xấu hổ gì, Tiểu Mục là một tên ngốc, còn có Tiểu Bảo La và Tiểu Ba Khắc tới, bọn họ đều là những kẻ bám gót nước ngoài, mà giấu đi hết những đồ vật nên được thu thập lại.”
Lời nói thô nhưng cũng có lý, lời ông cụ nói tuy khó nghe, nhưng thật sự cũng rất có đạo lý.
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Được.” Lại thành thật nói: “Ông Sở, cảm ơn ông đã nhắc nhở cháu!”
“Ông đến Sở Y tế trước, buổi tối nhớ đưa Sở Sở về nhà sớm một chút.” Ông cụ nói rồi quay người đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!