Nhưng đó là ở quá khứ, khi tây y còn chưa có sức ảnh hưởng đến trung y, trong thời đại các nước khác không thể cướp đi trung y, các bác sĩ phải giữ kín một số kỹ thuật và thủ thuật bí mật để đảm bảo rằng chén cơm manh áo sẽ không bị lấy đi.
Và mười năm sau, khi nước N và nước H lần lượt đăng ký bằng sáng chế cho các đơn thuốc, y học Trung Quốc đã nghĩ đến việc xuất bản các đơn thuốc và đăng ký bằng sáng chế, nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn.
Pete cho rằng Lâm Bạch Thanh cũng muốn che giấu điều gì đó nên định không đọc, nhưng Lâm Bạch Thanh đã xé đơn thuốc ra và đưa trước mặt ông ta: “Nghe nói ông đã nghiên cứu sâu về trung y, ông nên xem đơn thuốc trước, nếu thấy không có gì thì bảo trợ lý đi lấy thuốc là được.
Pete nhận lấy đơn thuốc, anh ta chỉ thấy trên đó viết 30 gram xích tiểu đậu, 30 gram rễ cây héo, 30 gram cây bối mẫu, 0.1 khắc (*) tảng băng lớn, 500 gram phục long can.
1 khắc (*) = 0.16 gram
Anh ta nhìn đơn thuốc, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Khi vừa đến đây, anh ta đã chứng kiến sự phát triển của Đông Hải, cảm thấy an ninh trật tự công cộng tốt hơn cả Washington, lại nhìn qua Linh Đan Đường, bên ngoài trang trí theo phong cách cổ xưa vừa nghiêm nghị cũng vừa thanh lịch, bỗng tình yêu quê hương của một kẻ xa quê biến mất ngay lập tức.
Bởi vì anh ta thật sự đã từng xem qua đơn thuốc này, vào một tháng trước, một bác sĩ trung y ở đảo Loan đã kê đơn cho anh ta 0.1 khắc tảng băng lớn, ba vị thuốc kia cũng nằm trong đơn thuốc này, lúc ấy bác sĩ ở đảo Loan không cho anh ta biết, vì thế anh ta đành phải đi thỉnh cầu, lúc bấy giờ người ta mới tiếc lộ ra ba vị thuốc còn lại trong bảng thành phần, vì để cảm ơn, anh ta còn chuẩn bị một món quà tri ân.
Sao Lâm Bạch Thanh lại bình tĩnh như thế, lại còn viết lên đó cả ba vị thuốc nữa?
Ở đại lục, à không, các bác sĩ trung y ở đây đều cởi mở như thế ư?
Nỗi thất vọng cùng với khiếp sợ tồn tại khiến Pete bối rối, nhưng sau khi xem xong, anh ta đột nhiên hỏi Lâm Bạch Thanh: “Thân ái, cho tôi hỏi phục long can là gì thế?”
Lâm Bạch Thanh giải thích: “Gan lợn lâu năm được vùi vào bếp lò, nó có tuổi thọ hơn năm năm.”
Pete nhún vai, xòe hai tay ra, vừa cười vừa miêu tả: “Dùng bùn đất để làm bếp lò, ở giữa có một đống bùn, lấy bùn đất bọc gan heo, trải qua thêm năm năm, bây giờ cô lại muốn dùng nó lên đôi chân của tôi sao?”
Lâm Bạch Thanh nhẫn nại nói tiếp: “Đó là một vị thuốc trung y vô cùng tốt, dù tôi không dùng chúng nhiều lần, nhưng với kinh nghiệm của bản thân tôi có thể đảm bảo với ông rằng có là một vị thuốc tốt.”
Mặc dù cha anh ta xuất thân từ dòng dõi trung y, Pete lại rất am hiểu về trung y, thế nhưng có một số vị thuốc anh ta không thể chấp nhận được, chẳng hạn như dạ minh sa, ngũ linh chi,… theo quan điểm của ông ta, chúng là cặn bã trong trung y, cũng cản trở quá trình quốc tế hóa của trung y, vì thế cần phải loại bỏ nó.
Thử nghĩ xem, bàn chân của anh ta bị lở loét, chảy mủ, thịt gần như thối rữa, nếu rửa bằng nước thì có thể thấy được cả xương.
Anh ta ở phương xa ngàn dặm, bay hơn 20 tiếng, cuối cùng đơn thuốc ấy anh ta đã dùng rồi, bên trong lại còn có đất, cũng không biết đất đó bao nhiêu năm rồi?
Anh ta đẩy đơn thuốc, nụ cười lịch sự vẫn hiện hữu trên môi, nhưng anh ta lại liên tục nháy mắt cho em trai Pio của mình, trong lòng liên tục gào thét hai từ cứu mạng, anh ta cảm thấy rằng không chỉ đôi chân của mình sẽ bị què, mà cả tính mạng của anh ta cũng mất toi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!