Quanh năm ông cụ cũng chỉ có một mình, xung quanh ông không có nhiều người, chỉ có bác gái Thạch và một chàng trai trẻ làm tài xế, nhưng tài xế này cũng không phải người bình thường, cha của người đó là chủ sở hữu của ngư trường lớn nhất Quảng Châu, chàng tài xế trẻ đó là con hoang của người ta, được đưa đến đây làm việc vặt cho Sở Xuân Đình, tất nhiên là mọi chuyện đều có mục đích.
Nếu Sở Xuân Đình muốn để một kẻ bị truy nã nhập cảnh, theo lẽ thường, ông cụ phải mua chuộc, hối lộ ngành hàng hải và cục công an, để những người công tác tại đó thả anh ta ra.
Nhưng ông cụ không làm như thế.
Tất cả những người buôn lậu xe trái phép ở Thâm Hải và Đông Hải, những người kinh doanh vận tải đường biển và dịch vụ ăn uống, hễ liên quan đến tranh chấp đất đai thì ông cụ đều là người hòa giải, đâu đâu cũng có tai mắt ngầm, chỉ cần để mắt đến ngành hàng hải trong phạm vi tuần tra của công an, đến khi tiểu Lý trở về, trong suối hành trình đều không gặp phải cảnh sát, nhập cảnh an toàn, tế tổ rồi rời đi.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ông cụ không huênh hoang khoác lác để rồi chuốc họa vào thân, một khi ông cụ chủ động rước lấy phiền toái thì sẽ vào mắt xanh của công an, dù Sở Xuân Đình có thân phận vinh dự trong chính phủ thì tất cả cũng sẽ biến mất.
Nếu bị công an cho vào danh sách đen, cả đời vẻ vang của ông cụ cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Cho nên đối với chuyện này, ông cụ còn để tâm hơn cả Lâm Bạch Thanh, cũng phá lệ dịu dàng hơn với Sở Thanh Tập. Mà Sở Thanh Tập cũng cảm nhận được nguy cơ khi anh cả trở về, thế nên lần này ông ta mang Tiểu Nhã về. Chuyện này khiến ông cụ vô cùng hài lòng.
Ông cụ nói với Lâm Bạch Thanh: “Thằng nghiệp chướng đó đến sớm hơn ông Lý hai ngày, đến lúc đó cũng mang Tiểu Nhã về đây, nhân lúc đó mấy đứa đưa Tiểu Nhã đi chơi rồi ở lại đây thêm mấy ngày.
Tiểu Nhã cũng về sao?
Hai đứa bé chơi với nhau, hơn nữa Tiểu Nhã còn là con lai, tính cách lại tốt, Lâm Bạch Thanh không chút do dự đồng ý: “Dạ.”
Điều này có nghĩa là viên ngọc nhỏ của ông cụ không chỉ phiền ông nửa tháng mà còn lâu hơn thế nữa, trong lòng ông cụ vui mừng hớn hở.
Song lại nghe một tiếng ầm vang lên, chiếc xe đẩy trẻ em va vào bậc thang, Sở Sở vừa nghe âm thanh kia liền làm thêm vài tiếng ầm ầm, bác gái Thạch vội vàng nói: “Cháu đừng đụng vào đây, nó hơn mấy trăm năm tuổi rồi.”
Sở Xuân Đình lập tức nổi giận: “Mấy trăm năm thì sao chứ, để con bé đụng, muốn đụng thế nào cũng được.”
Anh cả Pete của Cố Bồi đến rất đúng lúc, ngày thứ ba đã đến rồi.
Bên cạnh đó, sau khi hai người còn lại là Paul và Plok nghe nói có thể chưa khỏi cơn đau dây thần kinh số năm, bọn họ cũng muốn thử và dự định sẽ tiến hành phẫu thuật trong vài ngày tới.
Sau khi về nước liền đến thử một lần.