Mặt mày ông cụ hớn hở hẳn lên, muốn đuổi theo Tiểu Sở Sở, nhưng xương cốt của người già mà, vừa hạ eo xuống một tí đã kêu răng rắc, eo nhói lên một cái, hơn nữa ông cụ cũng không bắt được Sở Sở vì con bé vòng qua ông cụ chạy đến nhà chính, dùng cả tay và chân trèo lên cầu thang, leo thêm mấy bậc nữa đã vào tới nhà.
Ông cụ đánh giá thấp tốc độ của cô nhóc rồi, nhưng vì thích quá nên bất chấp cái eo đang đau, xoay người muốn đuổi theo, mới đuổi được hai bước thì ông cụ cảm thấy nửa người dưới mất cảm giác, may mắn thay Lâm Bạch Thanh nhanh chóng chạy đến đỡ ông cụ, nếu không hôm nay ông cụ vừa bị đau eo lại còn bị vấp ngã.
Lâm Bạch Thanh đỡ ông cụ đứng dậy, cô thấy ông cụ bị trật khớp, phàn nàn: “Ông cũng gần tám mươi tuổi rồi, gân cốt cũng già đi, nếu ông không cẩn thận té ngã, chắc không thể nào đứng lên nổi đâu.”
Bác gái Vương và bác gái Thạch là hai bảo mẫu được Lâm Bạch Thanh đem theo, bọn họ cùng đuổi vào nhà chính, sau đó hét lên: “Sở Sở, đừng động vào đó!”
Ông cụ không thích người khác khiển trách viên ngọc nhỏ của ông, chờ cho cháu gái nắn lại xương cốt xong, ông cụ tập tễnh bước lên từng bậc thang, vừa đi vừa nói: “Đừng mắng con bé, để cho con bé chơi cho vui đi, nó muốn chơi thế nào thì chơi.”
Nhưng khi ông bước vào cửa, ông cụ liền hoảng sợ.
Vì Sở Sở như một hạt đậu nhỏ nên không biết từ khi nào đã xông lên bàn bát tiên, lúc này nhóc con đang ôm bàn bát tiên và ngắm nghía lư hương, đó là vật từ thời xa xưa, tráng một lớp men cloisonne lên những đóa sen sặc sỡ, thật ra nó cũng không quý hiếm, nhưng tay nghề lại rất tốt nên mang lại giá trị cao, chỉ cần đứa nhỏ buông tay sẽ có tiếng cạch phát ra, sau đó sẽ bay hết mấy ngàn.
Ông cụ cũng đau lòng, nhưng lúc này bác gái Thạch lại dọa: “Nhóc con à, đó là một món đồ cổ vô cùng có giá trị, nếu nó rơi xuống thì ông cố cũng không tha cho cháu đâu.”
Sở Xuân Đình vừa nghe thấy thế thì tức giận, trừng mắt nhìn bác gái Thạch, ông cụ nghiến răng nghiến lợi: “Cái viện này đều là của con bé, mấy đồ vật này có là gì đâu?” Sau đó lại cười với đứa trẻ: “Sở Sở, đập đi cháu, để chúng ta nghe thấy tiếng động đó.”
Sở Sở cũng không muốn đập phá đồ đạc, nhưng cô bé lại cảm thấy chơi rất vui, thấy mẹ đang ở bên phải liền đưa lư hương cho mẹ, sau đó xoay người lại bò đến phía sau bàn bát tiên, trên tường treo tranh và đặt bình hoa, bức tranh trên tường còn đáng giá hơn cả lư hương, chỉ cần Sở Sở lắc cái m.ô.n.g thì chúng sẽ rớt hết xuống đất, tim của ông cụ đập thình thịch khi nhìn thấy cô nhóc nhanh nhẹn di chuyển quanh cái bàn, nhưng ông cụ vẫn nói: “Để cho con bé phá, mặc sức mà phá, cấm ai mắng con bé.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!