Lâm Bạch Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như em không nhớ lầm thì có phải ba năm trước Pete từng trúng gió, anh cũng từng gọi anh ta đến đây nhưng anh ta không chịu, không đồng ý đến đúng không?”
Cố Bồi gật đầu nói: “Lúc đó anh ta ủng hộ ngành trung y của đảo Loan và nước N hơn.”
Ba năm trước Pete từng trúng gió, Cố Bồi đặc biệt mời anh ta đến Linh Đan Đường để chữa bệnh, sẵn tiện để anh ta xem và lĩnh hội sức hấp dẫn của ngành trung y và thuốc trung y truyền thống của đất nước, quê hương mình.
Nhưng do được ông bà ngoại nuôi nấng ở đảo Loan nên Pete và Paul luôn ủng hộ đảo Loan hơn bất cứ nơi nào khác.
Anh ta cho rằng chính phủ của nơi đó mới là chính phủ nước Hoa thật sự, cho nên Pete mới quả quyết từ chối lời mời của em trai.
Cũng như bây giờ, nếu như không phải không còn cách nào khác ngoài việc cắt bỏ, mà anh ta lại làm công việc liên quan đến chính trị, nếu mất đi nửa cái chân chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiếng nói của anh ta trong công tác chính trị thì anh ta cũng không muốn đến Đại Lục.
Còn anh Hai Paul và anh Ba Plok, một người là luật sư, người còn lại là làm việc trong trường cấp ba, như những gì Sở Thanh Tập hình dung, họ đều có cuộc sống cao cấp mà những người làm nghề thầy bói như ông ta không bao giờ gặp được.
Còn Cố Bồi do là em út nên lễ tết gì cũng sẽ lịch sự hỏi thăm. Còn về việc anh về nước thì họ đều không tán thành, dần dần cũng không còn liên lạc gì nhiều.
Thấy lúc chồng mình nhắc đến mấy người anh thì cứ nhíu mày mãi nên Lâm Bạch Thanh hỏi thử: “Có phải anh rất muốn gặp họ đúng không?”
Cố Bồi sững sờ một lúc, vì lời của cô nói trúng với suy nghĩ của anh ngay lúc này, đúng thật anh rất muốn gặp các anh.
Nhưng không phải là do nhớ nhung.
Chênh lệch tuổi tác giữa anh và các anh trai quá lớn, từ nhỏ cũng ít khi gặp nhau nên không thể nói có tình cảm sâu đậm gì cả.
Nhưng có một chuyện Cố Bồi muốn gặp họ để nói cho rõ ràng.
Đó là chuyện liên quan đến Trác Ngôn Quân đút thuốc cho Cố Khắc và bộ mặt thật của Hashimoto Juichi.
Mà những chuyện này lại phải nói đến cái c.h.ế.t của Cố Khắc.
Ông ấy uống thuốc của Trác Ngôn Quân xong, do lượng quinine quá liều lượng nên mới trúng độc mà chết.
Cố Bồi đã lập tức báo án với cảnh sát Washington nhưng phía cảnh sát nói quinine được bỏ đúng liều lượng, hơn nữa bản thân Cố Khắc lại là bác sĩ, theo lý thì phải biết tác dụng phụ của thuốc, đồng thời hiện trường cũng không có dấu vết ẩu đả, chứng minh ông ấy tình nguyện uống thuốc đó nên đã phán Trác Ngôn Quân vô tội.
Các anh trai cũng chấp nhận cách nói của cảnh sát, đồng thời luôn tin rằng mẹ mình vô tội.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!