Mà lúc đó khi cô lấy được đồng hồ, chỉ mới hai mốt tuổi.
Chính sách tuyên dương mà cảnh sát lúc đó đưa ra là chỉ cần nộp đồng hồ vàng lên thì có thể nhận được một phần huy chương vinh dự, cùng với tiền hậu tạ của doanh nhân giàu có thành phố cảng.
Thông thường, một cô gái mới hơn hai mươi thì không có tâm tư dám cất giấu một đống đồ lớn như vậy.
Nhưng trong khoảnh khắc giao nộp đồng hồ kia, cô cũng sẽ bị ghi tên vào trong Sổ Diêm vương.
Nhưng Lâm Bạch Thanh lại có tâm tư ấy, cô không thấy tiền liền sáng mắt mà đi bán đồng hồ, cũng không chọn nộp lên trên.
Cô chọn con đường duy nhất có thể sống sót, bình tĩnh lặng lẽ giấu đồng hồ đi.
Mà một cô gái mới ngoài hai mươi, nếu không phải bị cha mẹ đưa xa nhà từ nhỏ, nếu không phải đi theo một bác sĩ già giới trung y tốt bụng dễ bắt nạt đến nhận chức mới có thể mưu sinh, nếu không trải qua nhiều lần tính kế của người nhà họ Cố, cô làm sao mà có được lòng dạ như vậy?
Nói đến, con cái phải chịu khổ, tất cả đều do lỗi của đám bề trên bọn họ.
Tưởng tượng như vậy, Sở Xuân Đình càng cảm thấy hai đứa con trai mặt mày khả ố, chỉ có Lâm Bạch Thanh và Sở Sở là tốt nhất.
Mà từ giờ trở đi, ông ta cũng chính thức chờ đợi con trai tới cúi đầu với mình!
…
Chuyện về đồng hồ vàng đến đây xem như ổn thỏa, chỉ đợi ông Lý quyên tiền sang.
Còn ông Louis, sau khi dẫn dắt đoàn đội làm xong nghiên cứu thị trường, thái độ càng khiêm tốn hơn, cũng nói với Lâm Bạch Thanh, Mila ở lại điều trị, ông phải trở về trước, nhưng chỉ cần Lâm Bạch Thanh có ý tưởng muốn đầu tư, ông vẫn sẽ tung cành ô-liu cho cô.
Lâm Bạch Thanh lại từ chối khéo yêu cầu đầu tư của đối phương, rồi đẩy ông Louis đi.
Cũng xem như trùng hợp, hoặc là nói đời trước từng trải qua hãm hại khiến cô có thể thuận buồm xuôi gió ở đời này.
Sau khi cô sống lại ba năm, làm nghiên cứu phát triển, chữa bệnh suốt ngày đêm, cách một bức tường, người chồng đời trước Cố Vệ Quốc của cô dựa vào đầu cơ cổ phiếu mà nổi bật nhất thời, nhưng bây giờ, cuối cùng anh ta cũng gặp đả kích.
Đầu tiên, Kiều Mạch Tuệ đi bệnh viện chụp X: quang, chụp xong, quả nhiên là ung thư phổi.
Cũng may là giai đoạn đầu, chỉ cần phẫu thuật thì có thể sống được năm năm nữa.
Mà sau khi Cố Vệ Quốc đến bệnh viện làm kiểm tra chuyên môn, cũng hoảng hốt nhận ra một sự thật tàn khốc.
Dùng lời của bác sĩ, tinh trùng của anh ta ở trạng thái bình thường không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng trong khoảnh khắc va vào trứng sẽ sản sinh ra một loại kháng thể, một loại kháng thể có thể g.i.ế.c c.h.ế.t trứng, hơn nữa loại bệnh này trước mắt mà nói vẫn là bệnh nan y, không có thuốc để điều trị, nói cách khác, anh ta với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không có khả năng có con.
Nói tóm lại, cho dù anh ta ở trong mơ hay ở hiện thực, đều là số tuyệt tự!
*Tuyệt tự: không có con nối dõi.
*Tuyệt tự: không có con nối dõi.
Sự đả kích này không thể nói là nhỏ.
Lại thêm việc mẹ già mắc bệnh ung thư, anh ta phải chạy đến bệnh viện mỗi ngày, Lâm Bạch Thanh liền chọn một đêm tối lồng lộng gió, để Cố Bồi giúp đỡ đào toàn bộ đồng hồ từ trong hầm ra, sau đó để lại một trăm chiếc cho ông Lý, số còn lại thì cô mở tầng hầm ra rồi đặt vào đấy, để phòng trước cho tương lai, nhỡ đâu lại cần một món tiền lớn thì lấy ra tiếp.