Bởi vì bà ta chợt nhớ ra t.h.u.ố.c lá toàn là Kiều Dẫn Đệ mua, mà đứa bé mà Kiều Dẫn Đệ sinh, vào đợt về nhà lúc trước, vì Lâm Bạch Thanh nói trông nó không giống Cố Vệ Quốc nên Cố Vệ Quốc đã cẩn thận đi bệnh viện kiểm tra, sau đó phát hiện nhóm m.á.u không đúng.
Sau khi bị Cố Vệ Quốc đánh một trận, Kiều Dẫn Đệ mới nói thật rằng đứa bé kia là của một tên du côn. Mà ngay lúc Cố Vệ Quốc muốn tìm tên đó để giải quyết chuyện này thì đội của tên đó lại bị nổ trên biển.
Vậy là, mẹ con bọn họ đều cảm thấy một góa phụ như Kiều Dẫn Đệ: đã ba mươi mấy tuổi, vừa béo vừa xấu, rất dễ khống chế. Nhưng kết quả cô ta lầm lầm lì lì, lại làm chuyện gì cũng là chuyện hại người?
Lúc còn trẻ Kiều Mạch Tuệ đã từng xách roi đi đánh thị trưởng, đi đánh giáo sư, còn từng đánh Liễu Liên Chi bây giờ có thể xây cao ốc, bà ta đanh đá cả đời như thế, vậy mà lại bị cháu gái ngoại vừa béo vừa xấu, trông hiền lành thật thà của mình hãm hại?
Người phụ nữ của mình ngoại tình, còn để anh ta nuôi con hoang nên đương nhiên Cố Vệ Quốc sẽ tự cho mình là người bị hại.
Cũng vì có quan hệ tốt với Lâm Bạch Thanh từ nhỏ, anh ta không nghĩ ra nên nói với cô một câu: “Thím có biết gã đàn ông kia không, hơn năm mươi tuổi, vừa béo vừa trọc, không ngờ Kiều Dẫn Đệ lại không chê bẩn, cháu thật sự, hừ…”
Bực bội một lúc, anh ta mới nói: “Sau này cháu không thể tìm người phụ nữ nào giống Kiều Dẫn Đệ nữa, nếu muốn kết hôn thì phải tìm người giống Bạch Thanh vậy, hiền lành đàng hoàng, sạch sẽ…”
Lâm Bạch Thanh tức tới mức suýt đá một cú, nhưng với loại người như Cố Vệ Quốc, không đáng để tức giận với anh ta, mà kết hợp với tình huống ở kiếp trước, cô nói: “Đi bệnh viện kiểm tra thử tuyến tiền liệt đi, làm thêm xét nghiệm kiểm tra tinh dịch, tôi thấy khả năng cao là cậu có vấn đề, vậy nên cho dù cậu có tìm người phụ nữ nào sạch sẽ có lẽ cũng không sinh được con đâu.”
Cố Vệ Quốc dựa vào giấc mơ mà mình từng mơ thấy, lập tức nói: “Không thể nào, cháu có thể sinh được bốn năm đứa luôn đấy.”
Nhưng sau đó anh ta lại sững sờ.
Bởi vì anh ta nhớ ra, trong giấc mơ của anh ta, đứa thứ hai mà Kiều Dẫn Đệ sinh trông rất giống với đứa thứ nhất, vừa nhìn là biết hai anh em, nếu đứa thứ nhất đã không phải con anh ta, vậy thì chẳng phải đứa còn lại cũng không phải con anh ta luôn à?
Lúc này Cố Vệ Quốc đã không muốn nhớ tới giấc mơ kia nữa, vậy mà nó cứ hiện lên mồn một trong đầu anh ta.
Nhưng anh ta cũng tự tin giống như phần lớn những người đàn ông khác, cho rằng chắc chắn mình không thể nào vô sinh được, nói: “Kiểm tra thì kiểm tra, để hôm nào cháu tới bệnh viện kiểm tra, cháu không tin, sao mà cháu có vấn đề được?”
Anh ta sắp đi nhưng vẫn cảm thán một câu: “Con mẹ nó, trên đời này nhiều đàn ông như thế, dù là du côn thì cũng có người chính trực hoặc là không chính trực, cũng có vài đại ca đường phố có tiếng tăm mà, đến cháu cũng thấy bội phục, nhưng Kiều Dẫn Đệ rẻ mạt thật, lại tìm tên cặn bã nhất bẩn thỉu nhất.”
Hôm đó Lâm Bạch Thanh cãi nhau với Kiều Dẫn Đệ, cũng không ngờ lại xảy ra chuyện không thể tưởng tượng thế này.
Thấy anh ta chuẩn bị đi, dựa vào kinh nghiệm của mình ở kiếp trước, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện: “Đi rút m.á.u xét nghiệm khả năng ngưng kết tinh trùng đi.”
“Đó là cái quái gì thế, ngưng kết cái gì cơ?” Cố Vệ Quốc nghe mà không hiểu.
Lâm Bạch Thanh lười phổ cập khoa học, chỉ nói: “Ngưng kết tinh trùng, kiểm tra xong là anh sẽ biết lý do thôi.”
“Ngưng kết tinh trùng? Được thôi, nhưng mà Lâm Bạch Thanh à, làm gì có chuyện cháu có vấn đề chứ, tuyệt đối không thể nào.” Cố Vệ Quốc kiên trì nói.
Lâm Bạch Thanh không để ý tới anh ta nữa, xoay người đi mất.
Ở đời trước, cô đã kiểm tra cho bản thân, thật ra cũng từng xét nghiệm tinh trùng của Cố Vệ Quốc, đều không có vấn đề gì.
Đời trước sinh ra ở nông thôn, lại vùi đầu cả đời trong phòng khám, Lâm Bạch Thanh chỉ tập trung vào việc khám chữa bệnh nên suy nghĩ đơn giản, sau khi biết Cố Vệ Quốc có bốn đứa con bên ngoài thì luôn cố chấp nghĩ rằng lòng dạ anh ta tàn nhẫn, cố ý không muốn sinh con với cô.