Chợt nghe Kiều Mạch Tuệ nói tiếp: “Nhìn Bạch Thanh nhà người ta đi, mặc dù sinh con gái nhưng rõ ràng là con cháu nhà họ Cố, rồi mày nhìn lại mày đi, nuôi một đứa con hoang hơn một năm, mày… mày… Tao đã bảo mày cách xa Dẫn Đệ rồi.”
Bà ta nói lời này rất khó nghe, nhưng Lâm Bạch Thanh cũng không tức giận, dù sao Kiều Mạch Tuệ vốn là người đàn bà chanh chua như thế.
Nhưng cô cũng không muốn dính líu, đụng chạm vào, vậy nên rũ tay xuống, cô nói: “Vệ Quốc, bệnh của mẹ cậu rất phiền toái, nên đưa tới bệnh viện khám thử xem sao đi.”
“Tôi thì có bệnh gì cơ chứ, tôi rất khỏe.” Hút một điếu thuốc, đỡ hơn một chút, Kiều Mạch Tuệ ngồi dậy, lại châm thêm điếu thuốc nữa, nói với Cố Vệ Quốc: “Cũng không thể cho qua như vậy được, gã đàn ông kia c.h.ế.t rồi thì thôi, nhưng gã ta có cha mẹ mà, có anh em mà, mày tới tìm cha mẹ gã ta rồi công khai chuyện tốt mà gã ta và Kiều Dẫn Đệ đã làm, rồi tới đơn vị ban đầu của Dẫn Đệ một chuyến, Cục Hàng hải, công khai cho lãnh đạo cũ, đồng nghiệp cũ của con điếm kia biết chuyện mà cô ta đã làm, để tao xem cô ta còn mặt mũi nào sống trên đời nữa không.”
So với Kiều Mạch Tuệ đang phẫn nộ, dù sao Cố Vệ Quốc cũng từng làm quân nhân thế nên lòng dạ rộng rãi hơn một chút.
Anh ta nói: “Mẹ à, cô ta còn nuôi một đứa bé nữa, cũng khó khăn lắm nên thôi bỏ đi.”
Kết quả Kiều Mạch Tuệ bỗng nhiên kích động, suýt nữa là nhảy dựng lên: “Đó là một con điếm, để mày nuôi hộ con hoang của một gã què lăn lộn ở thành phố cảng đấy, mày nuôi hộ cô ta thì thôi đi, còn bênh vực cô ta nữa chứ, tao… tao…”
Lâm Bạch Thanh hơi sửng sốt, xen vào một câu: “Có phải người kia tên Lão Phàn không?”
Cố Vệ Quốc và Kiều Mạch Tuệ đồng thời quay đầu: “Chuyện này cô cũng biết?”
Đông Hải không nhỏ, thành phố cảng lại càng lớn hơn, nhưng mà dường như những người quen sẽ vây quanh tạo thành một vòng tròn.
Từ lúc Lâm Bạch Thanh sống lại cho tới nay vẫn luôn có một thắc mắc, sao Kiều Dẫn Đệ lại biết ở đâu có đồng hồ vàng, là ai đã cho cô ta biết tin tức bên trong.
Kế tiếp là, gần đây cái người tên Lão Phàn kia hay mượn Linh Đan Đường để thử trình độ võ thuật của cô, lúc ấy Lâm Bạch Thanh cũng rất buồn bực.
Bởi vì không có nhiều người biết cô biết võ, vậy nên là ai đã tiết lộ cho Lão Phàn?
Nếu nói Kiều Dẫn Đệ và Lão Phàn có quen biết nhau thì dễ hiểu rồi.
Lúc ấy, sau khi giành đồng hồ vàng xong, mọi người trong đội kia đều đi vào, chỉ có một mình Lão Phàn ở bên ngoài, và cũng chỉ ông ta mới biết đồng hồ ở bãi rác, cũng từ ông ta mà Kiều Dẫn Đệ biết được tin tức này, vì thế mới có thể dụ Cố Vệ Quốc đi tìm đồng hồ.
Đời trước cuối cùng Cố Vệ Quốc không tìm được đồng hồ, sau khi kết hôn với cô thì đi theo con đường đúng đắn, vậy nên có lẽ đồng hồ đã bị Lão Phàn lấy đi rồi.
Còn Kiều Dẫn Đệ thì lại có một mối quan hệ gặp dịp thì chơi với một tên côn đồ lớn tuổi, nhưng là phái nữ thì có ai không thích cái đẹp, thế nên từ đầu tới cuối cô ta vẫn luôn thích người trẻ tuổi, điển trai như Cố Vệ Quốc, vì vậy cô ta lì lợm la l.i.ế.m nhiều năm, lại sinh con hết đứa này tới đứa khác, cũng muốn trói chặt Cố Vệ Quốc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!