Giờ phút này, Lâm Bạch Thanh hiếm khi được rảnh rỗi, đang cầm tay con gái dạy cách đi đường trong sân.
Bình thường thì con nít sẽ bắt đầu học đi từ mười tháng.
Mà giai đoạn này là mệt nhất.
Bởi vì Sở Sở không muốn bị giới hạn trong ổ nhỏ mà cha con bé dùng thảm lông dê trải ra.
Con bé cũng không muốn dùng hết tứ chi nữa, xoay tới xoay lui chạy loạn khắp nơi, con bé muốn học đi giống như người lớn.
Nuôi trẻ con, đây cũng là giai đoạn mệt người nhất, trẻ con dưới một tuổi phải mất khoảng hai tháng mới có thể học được cách đi đường, trong giai đoạn này người lớn phải khom lưng, dắt tay con tập đi từng bước.
Liễu Liên Chi và bà v.ú đều lớn tuổi hết rồi, không khom lưng được, còn Tiểu Thanh thì nhiệt tình, là người sẵn lòng dạy Sở Sở nhất, nhưng cô ấy dạy được mấy ngày, hôm nay đau lưng tới mức không đứng thẳng được.
Còn Cố Bồi phải tăng ca vào cuối tuần nên không ở nhà, thế là trọng trách tập đi cùng con bé rơi xuống người Lâm Bạch Thanh. Lúc cô đang đi tới cùng con bé thì nghe thấy tiếng hắng giọng vang lên trên đỉnh đầu, ngẩng đầu thì thấy là Cố Vệ Quốc.
Đầu anh ta như cái ổ gà, hai mắt đỏ au, ngập ngừng nói: “Thím, đi khám cho mẹ cháu với, có lẽ là do bực bội, cứ kêu là thấy tức ngực, khó chịu nhưng lại không chịu đi bệnh viện.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Thanh thấy Cố Vệ Quốc nghèo túng đến thế, nghe nói anh ta nợ rất nhiều tiền vì chơi chứng khoán, cô bế con gái lên, vừa đi vừa hỏi: “Nghe nói gần đây tình hình buôn bán của cậu không tốt, có phải thiếu nợ rất nhiều không?”
Nhắc tới nợ nần, thật ra Cố Vệ Quốc vẫn thấy khá nhẹ nhàng: “Vâng, khoảng thời gian trước thị trường chứng khoán Hồng Kông giảm mạnh, nhưng hai ngày trước có nổ ra một tin, nghe nói có ai đó mất tích trên biển nên thị trường chứng khoán đang từ từ hồi phục lại, vậy nên cháu không cắt lỗ, để đó chờ nó tăng trở lại.”
Lâm Bạch Thanh chỉ vào mắt anh ta: “Vậy sao cậu lại biến mình thành thế này, vì mẹ cậu đổ bệnh à?”
Đã đến cửa nhà Cố Vệ Quốc, anh ta để Lâm Bạch Thanh vào trước, phất tay nói: “Thôi, đừng nhắc tới nó.”
Dù anh ta không muốn nhắc nhưng cố ý Lâm Bạch Thanh lại nhắc tới chỗ đau, cô thấy trong nhà trống trơn thì hỏi Cố Vệ Quốc: “Kiều Dẫn Đệ đâu, lần này không về cùng cậu à?”
Nhắc tới Kiều Dẫn Đệ, đột nhiên sắc mặt Cố Vệ Quốc trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.
Mà trong phòng, truyền ra giọng của Kiều Mạch Tuệ: “Vệ Quốc, có tìm được Dẫn Đệ và gã đàn ông kia không?”
Cố Vệ Quốc vén màn bước vào: “Gã đàn ông kia đã bị nổ mất rồi, còn Kiều Dẫn Đệ, sớm muộn gì con cũng tìm được cô ta!”
Lúc Kiều Mạch Tuệ thở hổn hển thì Lâm Bạch Thanh đã thấy không ổn rồi, mà Sở Sở thì lại không ngừng ngửi, ngửi một hồi thì chỉ vào cổ họng của mình: “A A… Ca ca… Ca…”
Thật ra không cần bắt mạch thì Lâm Bạch Thanh cũng có thể đoán được từ mùi tỏa ra trong phòng từ hô hấp của Kiều Mạch Tuệ, bà ta bị ung thư phổi rồi. Ở kiếp trước phải tới hai ba năm sau bà ta mới có khối u trong phổi, dưới sự điều trị của Lâm Bạch Thanh cũng sống được thêm rất nhiều năm, nhưng bây giờ bà ta đã ung thư phổi, đến mùi trên người cũng thay đổi.
Mà từ lúc Lâm Bạch Thanh vào cửa, cô bắt mạch bên này còn bên kia thì Kiều Mạch Tuệ ra hiệu Cố Vệ Quốc châm điếu thuốc cho mình.
“Chị đã như vậy rồi, hay là cai thuốc đi?” Lâm Bạch Thanh nói.
Kiều Mạch Tuệ trả lời theo bản năng: “Không sao đâu, đây là t.h.u.ố.c lá nữ mà Dẫn Đệ mua, không có hại, còn có lợi cho sức khỏe.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!