Anh vẫn luôn hạn chế nghiêm ngặt thời gian con bé b.ú sữa, ngậm sữa, buổi sáng Sở Sở không dám, nửa đêm ngủ dậy, chỉ cần con bé b.ú sữa là rầm rì không chịu buông.
Để có thêm chút giấc ngủ, Lâm Bạch Thanh cũng dần dần quen với việc để cho con b.ú sữa.
Cố Bồi lại nói: “Thói quen này thật không tốt, lúc con bé b.ú sữa, thân thể của em không thể nào nghỉ ngơi đủ giấc, mà…”
Anh do dự một lúc, mới nói tiếp: “Nó còn khiến n.g.ự.c em có thể bị chảy xệ.”
Lâm Bạch Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Anh là đang sợ n.g.ự.c em chảy xệ, nên mới muốn con gái của em cai sữa?”
Những gì anh nói hôm nay rất nghiêm túc, cô còn tưởng rằng nguyên nhân gì khác không chấp nhận được. Thế mà nguyên nhân lại là sợ n.g.ự.c của cô bị xệ?
Mà sau khi nhìn thấy Sở Thanh Đồ và Thẩm Khánh Nghi, Lâm Bạch Thanh cũng được mở mang thêm kiến thức, cho dù năm tháng làm cho thay đổi tướng mạo, cũng không thay đổi được tình yêu của cả hai, lúc này đương nhiên cô có chút tủi thân.
Cho nên con gái vẫn còn đang giận, Cố Bồi làm cho cả vợ giận nữa.
Cô nói: “Cho dù không phải bởi vì nuôi con bằng sữa mẹ mà xệ, khi mà phụ nữ già rồi, n.g.ự.c cũng sẽ bị xệ, nếu như anh thích n.g.ự.c căng, dù sao thì chúng ta đã thảo luận xong từ trước…”
Cố Bồi nghẹn lời một chút, tùy việc mà xét nói: “Không thể nào đâu, nuôi con bằng sữa mẹ không quá mười tháng, đứa trẻ không có thói quen b.ú sữa, sẽ giúp giảm thiểu mức độ chảy xệ sau này một cách đáng kể, cho nên cai sữa đi, đây là vì tốt cho em.”
Lâm Bạch Thanh vẫn không vừa ý: “Nhưng cuối cùng nó vẫn sẽ chảy xệ, giống như con người cuối cùng cũng sẽ già vậy, cũng sẽ c.h.ế.t thôi có được không, em mới sinh con xong anh đã ghét bỏ em rồi, hay là ly hôn đi.”
Có con gái thì mọi thứ đều đầy đủ, cha đi để lại con gái, cuộc sống khó khăn cũng không phải là không thể chấp nhận được. Nói xong, Lâm Bạch Thanh ôm con gái nằm xuống.
Cố Bồi ngồi ở mạn giường im lặng rất lâu, nhưng anh vẫn kiên định với thái độ của mình, tách cánh tay vợ mình đang ôm chặt cô bé. Ôm Sở Sở như đang ôm bom, đặt cô bé vào nôi một cách cẩn thận, đợi một lúc thấy cô bé không thức giấc, anh đắp chăn cho cô bé và nằm xuống bên cạnh vợ.
Có lẽ thật sự không phải là đứa trẻ không cai được sữa mà là người mẹ đang làm lớn vấn đề.
Khi cô bé bị ôm đi, trong lòng Lâm Bạch Thanh trống rỗng, lúc này cô không thể kiềm chế nổi muốn ôm cô bé trở lại, nhưng khi đèn tắt, Cố Bồi ngay lập tức ôm cô lại.
Vợ vùng vẫy, anh ôm chặt hơn, cô càng vùng vẫy, anh càng ôm chặt.
Sức lực của Lâm Bạch Thanh lớn hơn anh nhiều và vì anh đã cướp đi con gái làm cho cô cảm thấy khó chịu, cô đang định đánh anh một cái thì nghe thấy môi Cố Bồi đang bên tai cô khàn giọng nói: “Quá trình lão hóa của cơ thể là điều tất yếu, nhưng cũng diễn ra chậm rãi. Tuy nhiên, mang thai và việc cho con b.ú gây tổn thương cho cơ thể phụ nữ trong thời gian ngắn và nhanh chóng. Và như xương chậu, sự thay đổi về khung xương là không thể chống lại được. Em đã vì anh hy sinh nhiều như thế, giúp anh có đứa con gái, anh phải chịu trách nhiệm về cơ thể em.”
Nếu đơn giản là vì con gái, Cố Bồi tất nhiên sẵn lòng để vợ cho con b.ú nhiều hơn.
Nhưng anh cũng cần xem xét về tình trạng sức khỏe của vợ.
Nhẹ nhàng hôn vào mái tóc của vợ, anh lại nói: “Đừng nghĩ về con nữa, ngủ sớm đi.”
Lâm Bạch Thanh đã cảm nhận được rằng một khía cạnh nào đó của cơ thể anh đã sắp đạt đến giới hạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!