Lâm Bạch Thanh vẫn không hiểu nổi: “Em đi làm rất gần con bé, cho b.ú rất tiện, sao phải cai sữa sớm thế làm gì, tại sao vậy anh?”
Cố Bồi đỏ mặt, nhưng không giải thích thêm, chỉ nói: “Cuối tuần nhé, giúp con bé cai sữa.”
Lâm Bạch Thanh thầm nói chứ không phải anh còn muốn thêm một đứa nên phải cho con cai sữa sớm à.
Nhưng nghĩ lại, Cố Bồi không phải hạng người như thế.
Chồng nghĩ gì trong lòng, tại sao lại nôn nóng đòi cai sữa cho con, Lâm Bạch Thanh rất tò mò, có điều giờ xe đã đến nhà nên tạm thời họ không nói nữa.
Mà trong nhà, đã nhiều năm không về nên tất nhiên Sở Thanh Đồ phải giải thích với ông cụ, nhưng đơn vị quân đội ông ấy ở là chuyện không thể nói.
Nên ông ấy chỉ có thể úp mở rằng mình là một công nhân dầu mỏ làm việc trên một mỏ dầu trong sa mạc. Sở Xuân Đình nghe xong, vội hỏi: “Con còn đi nữa không?”
Nói xong lại nhìn trân trân con trai sợ ông ấy nói muốn đi. Nhưng Sở Thanh Tập lại nói: “Chắc vẫn phải đi.”
Ông cụ bị dọa, run rẩy hỏi: “Muốn đi nữa, vậy quay về nữa không?”
Sở Thanh Tập không đáp lời cha mà nhìn Thẩm Khánh Nghi, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc tay bà ấy.
Thẩm Khánh Nghi hoàn toàn không nhớ gì chuyện quá khứ, bà ấy cũng không nhớ đã từng chung sống với chồng mình thế nào nhưng rất hiếu kỳ, nhìn đôi mắt và biểu cảm của ông ấy, bà ấy hiểu ngay đây là ông ấy đang lừa ông cụ.
Nói kỹ hơn chút, chắc ông ấy đang dò hỏi bà ấy, muốn biết bà ấy có muốn xuất ngoại nữa không, nếu không thì có ở mãi trong nước không.
Mà nếu bà ấy không ở lại thì chắc ông ấy vẫn sẽ đi, hơn nữa cũng không về nữa. Nhưng nếu bà ấy chịu ở lại thì chắc ông ấy cũng sẽ ở lại. Thẩm Khánh Nghi cũng cân nhắc vấn đề này.
CIBA phải triển khai thí nghiệm lâm sàng có thời hạn một năm với Tổ sáng chế quân đội về artermisinin và artemether, chỉ cần Thẩm Khánh Nghi nộp đơn và bằng lòng chuyển công tác về nước, bà ấy có thể ở lại Đông Hải ít nhất nửa năm để trông chừng thí nghiệm lâm sàng của artemether.
Thế là bà ấy cười, cũng lắc tay chồng, khẽ gật đầu.
Sở Thanh Đồ quay đầu lại nói với ông cụ: “Thật ra con cũng có thể ở lại đây không đi nữa.”
Đương nhiên hành động nhỏ của ông ấy không qua được đôi mắt tinh tường của ông cụ.
Ông cụ có thể không nhìn ra sao, con trai mới đến đã bị con gái của Liễu Liên Chi cướp mất hồn ngay lập tức. Trong lòng ông ta không vui vì ông ta cảm thấy con trai quá yếu thế trước mặt Thẩm Khánh Nghi, chẳng có khí phách đàn ông gì.
Nhưng cũng thôi, chỉ cần con trai còn sống quay về, tốt hơn bất cứ điều gì.
Ông ta cũng có tính toán của mình, lúc này đang rục rịch nổi dậy trong lòng. Cháu gái vậy mà đã kế thừa tay nghề của Cố Minh trở thành một bác sĩ trung y, không thể trọng dụng trong ngành văn vật. Sở Thanh Tập thì sao, ông cụ tốn tâm huyết cả đời để nuôi ra một tên nghiệt súc, ông ta chẳng thèm quan tâm tới.
Mà Thanh Đồ sở hữu kiến thức văn hóa lịch sử uyên bác, tuy nói quá đỗi nhân từ là khuyết điểm, nhưng cũng có thể kế thừa y bát của ông ta, giúp tay nghề văn vật của nhà họ Sở không bị thất truyền.
Mà về công việc con trai nói với ông ta, ông ta nói: “Làm mỏ dầu có kỹ thuật gì chứ, chỉ cần ở trong sa mạc, kiên nhẫn đến nỗi vắng lặng là được, cũng không có tiền đồ gì. Nhưng chơi văn vật thì khác, nó có thể giúp con có thân phận địa vị, mà có dư âm của cha, con đường con đi cũng sẽ dễ dàng hơn, nếu con đã muốn ở lại, vậy theo cha học tập, bát cơm của cha sau này để lại cho con.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!