Liễu Liên Chi không mê tín dị đoan nên bà ấy cho rằng mình chỉ hoa mắt giữa ban ngày thôi, cũng không nghĩ là có ma. Đến đốt giấy với Sở Xuân Đình cũng chỉ để lòng ông ta dễ chịu hơn.
Ai ngờ đột nhiên Sở Thanh Đồ thật sự xuất hiện, còn kéo ông cụ đi khỏi từ bên cạnh bà ấy. Vào lúc ấy, Liễu Liên Chi thật sự cho rằng có ma, ma đến đòi mạng Sở Xuân Đình.
Mà bà ấy có bệnh tim, một tiếng ma còn chưa hét ra thì người đã bất ổn. May mà Lâm Bạch Thanh chạy đến kịp, đưa bà ấy đến Linh Đan Đường với Thẩm Khánh Nghi.
Sống hai kiếp, Lâm Bạch Thanh không tin vào tình yêu chân chính trên đời này. Như Kiều Dẫn Đệ và Cố Vệ Quốc là tình chị em, kiếp trước luôn dây dưa, kiếp này vẫn vậy.
Nhưng nếu nói Cố Vệ Quốc thật sự yêu thương Kiều Dẫn Đệ ấy à, Lâm Bạch Thanh thấy không hề, vì sau này Cố Vệ Quốc đã tìm được tình nhân trẻ đẹp hơn, anh ta yêu Kiều Dẫn Đệ chân thành và cũng yêu thể xác của tình nhân kia.
Mà cô và Cố Bồi, nếu nói là yêu thì chắc có, nhưng Lâm Bạch Thanh cảm thấy giữa họ giống tình thân hơn, họ dựa dẫm vào nhau nhưng không phải là kiểu không thể thay thế, ai rời khỏi thì người kia vẫn có thể sống tiếp được.
Nhưng sự xuất hiện của cha mẹ đã khiến Lâm Bạch Thanh tin vào tình yêu hơn.
Họ vừa gặp lại nhau, Thẩm Khánh Nghi còn mất trí nhớ, mà nếu nói về vẻ ngoài, Sở Thanh Đồ thật sự đã trở thành dáng vẻ bần cùng.
Nhưng khi Lâm Bạch Thanh cấp cứu cho Liễu Liên Chi xong, đứng thẳng dậy tuyên bố bà ngoại thoát khỏi nguy hiểm, đó cũng là lúc cô thấy mẹ cười mỉm, thình lình nắm lấy tay cha.
So với sự chủ động của mẹ, cha là người có ký ức nhưng ông ấy lại thể hiện khá chậm chạp.
Cả nhà hiếm khi trùng phùng, họ gặp lại nhau ở nhà của Cố Minh, sau khi Liễu Liên Chi thoát khỏi nguy hiểm, họ còn phải ôn chuyện cũ, mà Lâm Bạch Thanh cho Sở Sở uống sữa xong còn phải bốc thuốc, sắc thuốc, sau đó cô và Cố Bồi đem đến trung tâm điều dưỡng cho Mila.
Lâm Bạch Thanh cầm bình giữ nhiệt, Cố Bồi lái xe, hai người nhìn nhau, Lâm Bạch Thanh mới thở dài, Cố Bồi hiểu tâm tư của cô, dịu dàng nói: “Tất cả mọi chuyện và kế hoạch trên đời luôn biến hóa khôn lường, em đã làm tốt lắm rồi.”
Cô là một bác sĩ, ngày nào cũng có mấy chục bệnh nhân nghe danh mà đến chữa trị.
Cô còn là một người mẹ trong thời kỳ cho con bú, mà Cố Bồi là cha nên cũng không thể làm điều đó thay cô được.
Quả thật cô đã không sắp xếp thỏa đáng cho sự quay về của Sở Thanh Tập, dẫn đến việc Liễu Liên Chi suýt tái phát bệnh tim, bản thân cô rất hổ thẹn nhưng Cố Bồi không hề thấy rằng cô làm không tốt, trái lại anh thấy cô đã làm rất tốt rồi.
Lúc này ở trên xe, Cố Bồi còn bàn một chuyện với Lâm Bạch Thanh: “Có phải Sở Sở nên cai sữa rồi không?”
Lâm Bạch Thanh vốn định một tuổi sẽ cai sữa cho con, nhưng vì Sở Sở không chịu ăn dặm, sợ con không đủ dinh dưỡng nên cứ kéo dài mãi: “Cho b.ú đến một tuổi rưỡi nhé, dù gì sữa mẹ cũng dinh dưỡng hơn.”
Chuyện liên quan đến cho con bú, Lâm Bạch Thanh thân là bác sĩ, đã từng đọc qua rằng căn bản cả phái nam đều ủng hộ sữa mẹ, hơn nữa đa phần đều sẽ kiên trì thời kỳ cho con b.ú lâu nhất có thể, suy cho cùng thì sữa cũng chẳng phải của họ cho, họ vui vẻ để mẹ đút sữa cho con nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!