Trước hết nói về Sở Thanh Đồ, lúc nghe từng chữ ông cụ nói rằng ông ta sai, ông ấy vô cùng kinh ngạc. Bởi vì trong trí nhớ của ông ấy, ông cụ ích kỷ biện hộ, không từ thủ đoạn và thường xem đó là vinh quang. Mà ông ấy c.h.ế.t thì người cha già nên vui mừng mới đúng.
Nhưng vậy mà ông ta cũng biết đau buồn?
Tận tai nghe ông cụ nói áy náy với mình, khoảnh khắc ấy Sở Thanh Tập dâng trào lòng trắc ẩn, cuối cùng thì người cha ruột cách biệt hai mươi năm trời đã có một phần hổ thẹn bởi không từ mà biệt.
Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sự lương thiện của ông ta luôn không vượt quá ba phút.
Hơn nữa ông ta còn bảo thủ, ích kỷ, mãi mãi chỉ biết nghĩ cho bản thân nên ông ta thà gọi xe cứu hỏa đến chứ cũng phải châm lửa cháy phừng phừng, ông ta sẽ không nghĩ rằng trong Tiết Hàn Y, lúc cả thành phố hỏa hoạn khắp nơi, hành vi cố ý phóng hỏa của ông ta sẽ tạo thành áp lực nhiệm vụ to lớn cho đội cứu hỏa.
Cũng sẽ không nghĩ rằng lỡ như ông ta đẩy Liễu Liên Chi ngã bị thương sẽ có hậu quả gì.
Sở Thanh Tập vốn muốn thừa nhận lỗi lầm này cho ông cụ, ai ngờ khi trùng phùng sau cách biệt, cha con mới gặp mặt đã động thủ. Giả c.h.ế.t hai mươi năm, quay về một chuyến, Sở Thanh Đồ không hề muốn trốn tránh, đương nhiên ông ấy đã nghĩ kỹ rồi mới muốn đối mặt với ông cụ.
Ông ấy cũng đã đoán trước được lúc thấy ông ấy vẫn chưa chết, còn đang sống tạm bợ thành dáng vẻ không đủ ăn đủ mặc thế này, ông cụ ắt sẽ giận dữ, sẽ phẫn nộ, sẽ chế giễu ông ấy với những lời lẽ châm biếm ác độc nhất.
Đây là lần đầu Sở Thanh Tập phản kháng lại cha mình và chế độ gia trưởng độc đoán của ông ta kể từ lúc sinh ra đến giờ. Ông ấy túm ông cụ đi xa, thuận đường đạp tắt nhóm lửa nhỏ trên đất.
Rồi sau đó là lần đầu thản nhiên ngẩng đầu lên trước mặt cha mình, chuẩn bị tiếp nhận lời quát mắng và chửi rủa của ông ta. Nhưng, chẳng có gì hết.
Đây chắc chắn là thời khắc thất thố nhất trong cuộc đời của Sở Xuân Đình.
Quãng đời sau đó có vô số lần ông ta tỉnh giấc lúc nửa đêm đều phải tự hỏi bản thân rằng sao ông ta lại như thế. Nhưng trong lúc này đây, lòng ông ta chỉ có sự vui mừng khi gặp lại đứa con trai đã mất của mình.
Ông ta cẩn thận đánh giá mái tóc bạc, mắt mũi, lại nghe thấy giọng nói vẫn quen thuộc sau khi xa cách hai mươi năm. Trong phút chốc, nước mắt nước mũi của ông ta trào ra, run tay nâng mặt con trai lên: “Con là… Thanh Đồ của cha?”
Sở Thanh Đồ tránh đi, đáp lại: “Cha, là con.”
Sở Xuân Đình dè dặt, thảm hại, thậm chí còn không dám hít thở. Sợ thở một cái con trai sẽ biến mất, đánh giá trên xuống dưới xong cuối cùng khóc òa thành tiếng: “Sao con lại thành ra thế này?”
Hai mươi năm, con trai tóc bạc phơ, còn bạc trắng hơn cả ông ta.
Các ông cụ già rồi sẽ bị teo cơ, ông ta gầy như cành khô, mà con trai ông ta vậy mà còn gầy hơn. Từ trên xuống dưới, ông cụ phấn khởi xoa nắn mỗi một tấc cơ thể con mình.
Lại nghẹn ngào hỏi: “Con, sao con lại thành ra thế này?”
Sở Thanh Đồ cũng không ngờ ông cụ từng vừa hống hách vừa kiên cường, như ánh mặt trời ban trưa nay lại có thể cúi người thành chữ C.
Ông ấy tránh khỏi sự gần gũi của cha mình, hỏi: “Mấy năm nay cha vẫn sống tốt chứ?”
“Tốt, cha rất tốt…” Ông cụ lẩm bẩm nói.
Lại chợt òa lên như trẻ con: “Mấy năm nay, con đi đâu vậy?”
“Con không ở đây, cha ổn gì mà ổn, con… Con có biết mấy năm nay cha sống thế nào không?”
Bỗng dưng, Sở Thanh Đồ bị giật mình bởi ông cụ run rẩy lắc lư cả người, gào khóc như con nít đột nhiên túm lấy cánh tay ông ấy, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ông ấy, đôi mắt lấp lánh ánh sáng xanh lục như lang sói.
Ông ấy còn chưa kịp phản ứng, ông cụ lại ôm chầm lấy, nói như cầu xin: “Sau này đừng rời xa cha nữa.”
Sở Thanh Đồ ghét bỏ, phản cảm trong lòng, nhưng lại thấy khá thương hại và không đành lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!