Sở Thanh Đồ dựa vào chuyện vợ đã mất trí nhớ, hơn nữa đúng là bọn họ chưa từng đăng ký kết hôn, lại còn nghĩ, có lẽ vợ đã có tình yêu khác, cho nên ông ấy cân nhắc một chút, thử nói: “Nếu như em bằng lòng ở lại trong nước…”
Ông muốn nói nếu như em muốn ở lại, còn bằng lòng ở bên anh thì chúng ta sẽ đăng ký kết hôn, nếu như không bằng lòng thì quan hệ hôn nhân của chúng ta cũng không bị pháp luật ràng buộc, em là người tự do.
Nhưng lúc này Thẩm Khánh Nghi lại đột nhiên hỏi ông ấy: “Anh ở bên kia, không tái hôn chứ?”
Sở Thanh Đồ hoảng hốt xua tay: “Không có.” Lại nói: “Làm sao có thể?”
Vợ không còn, ông ấy còn sống đã là tội nghiệt, làm sao còn có thể tái hôn. Sợ vợ không tin, lại nói: “Ở căn cứ không có phụ nữ đâu.”
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ông ấy lại cảm thấy không ổn, lại nói thêm một câu: “Có thì anh cũng sẽ không kết hôn.”
Lúc đầu Thẩm Khánh Nghi rất khó chịu, nhưng bị cách nói chuyện lộn xộn của chồng chọc cho tức cười.
Thẩm Khánh Nghi còn nói: “Mái tóc trắng này của anh rất đẹp.” Người da vàng phần lớn già rồi mới có tóc bạc, nhưng khi đó tóc cũng sẽ mất đi độ bóng, trắng mà ảm đạm.
Nhưng Sở Thanh Đồ là một người trung niên, tóc của bản thân ông ấy có độ bóng, cả đầu bạc trắng, sắc bạc rạng rỡ trong đêm, đúng là rất đẹp, đương nhiên, cũng có thể giải thích đó là người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Bởi vì trong hai mươi năm qua, Thẩm Khánh Nghi chưa hề động lòng với bất kỳ người đàn ông nào, sau này bà ấy dần dần cảm thấy có một người đàn ông như vậy là người yêu của mình, là người bà ấy thích, nhưng bà ấy chưa từng xác định người ấy trong như thế nào.
Hiện tại, người ấy đang đứng ngay trước mặt bà.
Tóc ông ấy bạc trắng, lông mày cong cong, ánh mắt, giọng nói, với khoảng cách gần như vậy, mùi hương trên cơ thể đều khiến bà ấy yêu thích, ngay lúc này bà ấy bỗng nhiên nhận ra, hai mươi năm tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được đáp án.
Bà ấy nhìn người mà mình yêu, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Hơn nữa, lúc này Lâm Bạch Thanh và Cố Bồi đã đến nhà, cũng nghe bảo mẫu nói hai người đã đi ra ngoài đốt vàng mã, nhưng đốt vàng mã trong Tiết Hàn Y cũng đều đốt ở cửa ngõ, ngã tư, hoặc là trên đường lớn, mà từ ngõ phía Nam ra ngõ phía Đông, là một con đường chính khác, người đốt vàng mã ở bên kia cũng rất nhiều.
Cho nên Lâm Bạch Thanh ra ngoài, đi đến con đường kia trước.
Mà Sở Thanh Đồ và Thẩm Khánh Nghi đang cùng nhau ôn chuyện, đột nhiên từ trong cửa nhỏ phía sau truyền đến giọng nói của Liễu Liên Chi: “Nguyên bảo này dùng nhóm lửa rất tốt, nếu đốt hết, chắc chắn sẽ dẫn tới hỏa hoạn.”
Sở Thanh Đồ nhìn qua, khung cảnh Liễu Liên Chi và Sở Xuân Đình đang ngồi cùng nhau.
Nhưng thật sự không ngờ tới quan hệ của cha và mẹ vợ đã phát triển đến mức có thể cùng nhau đốt vàng mã. Hai người há mồm nhìn nhau, có chút sửng sốt.
Lập tức, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, nghiêm nghị lại trung khí kia của Sở Xuân Đình: “Có tôi ở đây, sẽ không sao đâu.”
Liễu Liên Chi hỏi: “Lỡ như lửa đốt cây dâu tằm thì sao, ông có thể lấy nước hay là có thể dập lửa, đốt ít một chút đi.”
Dù ở bất cứ khi nào, Sở Xuân Đình cũng là người có thể làm cho bản thân đứng trên đỉnh cao đạo đức để chỉ trích người khác, ông ta nói: “Giáo sư Liễu, nếu không phải lúc trước con rể thứ hai của bà mật báo thì Thanh Đồ của tôi làm sao lại đến biên cương, lại làm sao mà chết, đốt thêm chút Nguyên bảo, nếu thật sự cháy thì tôi sẽ gọi điện thoại cho đội phòng cháy chữa cháy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!