Mặc dù chỉ là trong khoảnh khắc ngọn lửa chợt lóe lên, hơn nữa đã hai mươi năm không gặp, Sở Xuân Đình khom lưng, lưng còng xuống, người cha đã từng mạnh mẽ đến mức không ai sánh nổi giống như một ngọn núi uy nghiêm, lại biến thành một ông lão lưng còng eo khom, lông mi cong vai rũ xuống, bề ngoài sớm đã thay đổi rất nhiều, nhưng Sở Thanh Đồ vẫn chỉ liếc mắt một cái là nhận ra cha mình.
Không biết tại sao cha lại ở đó.
Cũng không biết ông ta đang làm cái gì nhưng Sở Thanh Đồ lập tức dời mắt. Sở Xuân Đình cho rằng con trai hận ông ta.
Nhưng thật ra Sở Thanh Đồ không hận, hơn nữa ông ấy đã từng cảm thấy bất an, áy náy vì bản thân không đạt được kỳ vọng của cha, luôn cảm thấy sự tồn tại của ông ấy là sự sỉ nhục đối với ông cụ.
Trên biên cương là bờ ruộng, ông ấy kết hôn với vợ ở nơi đó cũng tìm được sự nghiệp rất thích hợp với mình, mà đến khi ông ấy trở thành “liệt sĩ”, ông ấy cũng hoàn toàn quên mất cha mình.
Cũng muốn dù là kiếp này hay kiếp sau, sống c.h.ế.t không bao giờ gặp lại.
Nhưng bây giờ ông ấy đã trở về nhưng ông ấy là vì vợ nên mới trở về, còn về ông cụ luôn vô cùng hà khắc đối với ông ấy kia, đương nhiên Sở Thanh Đồ vẫn muốn gặp, bởi vì đó là cha của ông ấy, huyết thống là thứ chỉ cần còn sống thì sẽ không thể chối bỏ.
Nhưng không giống như trước đây, khi đối mặt với cha, ông ấy sẽ luôn thấp thỏm, bất an.
Một người đàn ông đã bốn mươi tuổi, khi đối mặt với cha của mình, ông ấy sẽ không sợ hãi, cũng sẽ không luống cuống. Ông ấy không biết ông cụ ở chỗ đó để làm gì, cũng không muốn biết.
Ngược lại, ông ấy vội vàng muốn biết lúc trước khi vợ vượt biển đã sống sót như thế nào, tại sao lại không nhận ra ông ấy.
Buổi chiều quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của vợ, dù sao cũng đã làm thí nghiệm nhân thể rất nhiều lần thấy rất nhiều mẫu vật mà m.á.u tụ đỉnh đầu và trên trán của Thẩm Khánh Nghi đều rất rõ ràng.
Ông ấy chỉ chỉ lên trán, nói: “Trán em từng bị thương.”
Thẩm Khánh Nghi có chút thấp thỏm, khẽ gật đầu nói: “Trị rồi, nhưng vẫn không khỏi.”
Bà ấy đã từng nghĩ tới, nếu như gặp nhau dưới suối vàng, bà ấy sẽ từ từ kể về cuộc đời truyền kỳ của mình cho chồng nghe, cho ông ấy biết bà ấy đã từng vì mạng sống mà lang bạt đầu đường xó chợ như thế nào, rồi tại sao đầu của bà ấy lại bị thương như thế, tự học một chút ở nước M, có chỗ đứng ở CIBA, rồi bà ấy lại trở về mảnh đất này như thế nào, bà ấy có một cô con gái xinh đẹp đáng yêu đến mức nào.
Cũng muốn nghe ông ấy nói một chút về cuộc sống ở biên cương, nói một vài chuyện mà bà ấy và ông ấy đã từng trải nhiệm, nói đến chuyện bà ấy mang thai, sinh con như thế nào, nếu như có thể chụp ảnh thì bà ấy còn muốn xem lúc con gái còn nhỏ trông như thế nào.
Một mối quan hệ yêu đương tốt đẹp chính là như thế, có lẽ bọn họ đã nhiều năm không gặp, có lẽ bề ngoài của họ đã sớm thay đổi, nhưng sự ăn ý trong tính cách sẽ không thay đổi, ngay khi Thẩm Khánh Nghi muốn nói, Sở Thanh Đồ sờ túi, lấy ra từ trong đó một tấm hình.
Chỗ này không có ánh sáng, ông ấy ra hiệu cho bà ấy đi đến chỗ cửa đối diện có ánh sáng chiếu tới, cười nói: “Xem đi, em và Thanh Thanh.”
Thẩm Khánh Nghi nhận lấy, cả người run chợt lên một cái, đó là một tấm chụp ở studio, bên trên là bà ấy lúc còn trẻ, b.í.m tóc thật dài, áo bông sặc sỡ, trong n.g.ự.c có một đứa bé, nhìn kém xa Sở Sở mũm mĩm đáng yêu bây giờ nhưng chỉ cần nhìn lên tấm ảnh, là có thể nhìn thấy đứa bé rất gầy.
Vậy bà ấy đã từng cho con gái một cuộc sống như thế nào?