Lúc này đương nhiên phải về nhà, có chuyện gì cũng phải trở về nhà rồi nói.
Lâm Bạch Thanh ôm con ngồi ở hàng phía sau, Sở Thanh Đồ ngồi ở phía trước sắp xếp, mà Thẩm Khánh Nghi thì ngay bên cạnh cô.
Nhớ đến, hoá ra Liễu Liên Chi luôn nói mẹ cô chủ động, nhưng thân là con gái, Lâm Bạch Thanh không nghĩ ra với tính cách lạnh lùng của Thẩm Khánh Nghi, trong phương diện tình yêu và hôn nhân sẽ chủ động như thế nào, lúc này thờ ơ lạnh nhạt ngồi ở bên cạnh, cuối cùng cô cũng xem như biết được.
Bà ấy vẫn luôn nhìn Sở Thanh Đồ.
Mặc dù từ đầu đến cuối hai người không trò chuyện nhưng từ trong ánh mắt của mẹ, Lâm Bạch Thanh có thể nhìn ra sự tò mò và thưởng thức.
Nói cách khác, dù cho Thẩm Khánh Nghi đã mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện, nhưng hai mươi năm chưa từng yêu đương, chưa từng động lòng với bất kỳ người đàn ông nào quan tâm bà, khi nhìn thấy Sở Thanh Đồ vẫn sẽ động lòng như cũ.
Trông bà ấy cực kỳ vui vẻ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Lâm Bạch Thanh, liền muốn cười một chút.
Vui vẻ sung sướng, giống như lúc Tiểu Sở Sở đói bụng cuối cùng cũng nhìn thấy mẹ tan làm.
Trở lại chuyện chính.
Lúc này phải về nhà, trong nhà có hai người lớn, mà bọn họ vẫn luôn cho rằng Sở Thanh Đồ đã chết.
Phải gặp mặt, đương nhiên Lâm Bạch Thanh muốn cùng hai người Cố Bồi sớm mang thuốc trở về, đánh tiếng với hai ông bà trước, nhất là Sở Xuân Đình, nếu không bỗng nhiên nhìn thấy con trai, Lâm Bạch Thanh sợ sẽ hù c.h.ế.t ông cụ.
Ý của cô là Thẩm Khánh Nghi cũng đi cùng với cô, về nhà trước, để Sở Thanh Đồ ở ngoài cửa chờ một lát, đợi cô giải thích rõ mọi chuyện, xác định ông cụ sẽ không bị hù dọa, rồi mới để cho ông ấy vào nhà.
Ngàn vạn lời nói, phải gặp ông cụ trước rồi nói.
Nhưng Thẩm Khánh Nghi nhìn Sở Thanh Đồ một lúc, cười nói: “Hai đứa đi trước đi, mẹ ở bên cạnh ông ấy.”
Cha thì lại bình tĩnh hơn mẹ một chút, ông ấy nói: “Cha thì sao cũng được, theo ý của đồng chí Khánh Nghi.”
Sau đó hai người nhìn nhau một cái, nở nụ cười từ đáy lòng.
Đường từ bệnh viện quân y đến Linh Đan Đường cũng không xa, nói chuyện một chút đã đến.
Lúc này đang là giờ cơm, sắc trời đã sập tối, mặc dù đó là một con hẻm cũ rất náo nhiệt, phồn hoa. Nhưng lúc này người ra vào trong ngõ nhỏ cũng không nhiều, cửa ngõ vào Linh Đan Đường cũng đã sớm đóng cửa.
Dừng xe xong, Lâm Bạch Thanh định trực tiếp vào trong ngõ nhỏ, về nhà.
Nhưng Sở Thanh Đồ lại quay đầu, dò xét trên dưới Linh Đan Đường.
Thẩm Khánh Nghi dường như hiểu rất rõ ông ấy, hỏi: “Đồng chí Thanh Đồ, ông muốn đi vào xem đúng không?”
Sở Thanh Đồ vừa mới đến, sốt ruột, không kịp nhìn kỹ, lúc này đúng là muốn đến dược đường mới trùng tu xem thử.
Lâm Bạch Thanh trời sinh đặt nặng phương diện tình cảm, nói: “Đợi ngày mai đi, cha, con còn có rất nhiều vấn đề y học muốn thảo luận với cha đó, ngày mai rồi chúng ta đến dược đường.”
Cố Bồi lại kéo cô một cái, ra hiệu cô đừng khuyên, cứ để cha mẹ vợ đến dược đường.
Trong túi của anh có thuốc tây, Lâm Bạch Thanh có hòm thuốc trung y, về nhà nói rõ tình huống với ông cụ trước.
Mà vợ chồng nhà người ta trùng phùng, không phụ thuộc vào hoàn cảnh, chỗ ở, quan trọng chính là, phải cùng nhau ôn lại chuyện cũ một chút.
Cho nên vợ chồng Cố Bồi về trước, mà vợ chồng Sở Thanh Đồ thì vào Linh Đan Đường.
Nói tới thì cũng là thật trùng hợp.
Lúc này Sở Xuân Đình và Liễu Liên Chi cũng không ở nhà, nhân lúc trời tối lặng lẽ chạy ra ngoài đốt vàng mã, phía sau vốn là vườn dâu tằm, lúc này được dùng để đốt rác thải y tế.
Được sinh ra trước Giải phóng nên họ vẫn rất mê tín, trên bài vị giấy viết tên của Sở Thanh Đồ, những thứ như lư hương nến vàng giấy tiền đều đầy đủ, thỏi vàng ròng chất chồng thành một ngọn núi nhỏ đáng chú ý, chỉ đợi châm lửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!