Người nước ngoài khá coi trọng quyền sở hữu trí tuệ, cho nên Louis tự cho rằng bản thân đã nói ra một yêu cầu vô lý.
Saruman cũng cảm thấy Sở Thanh Đồ sẽ không cho, bởi vì ở nước ngoài, bởi vì để có được một bài luận văn phân tích dược lý thì phải tốn rất nhiều tâm huyết, trừ khi công khai phát biểu trên báo chí, nếu không thì sẽ không ai cho người ta truyền tay nhau đọc.
Đương nhiên lúc này bọn họ cho rằng, thành quả nghiên cứu khoa học cả đời của Sở Thanh Đồ, có lẽ là một trong những thành phần hóa học của thảo dược trung y, ai ngờ lúc này Sở Thanh Đồ lại cười, nói: “Có lẽ là vào khoảng ba năm trước, tôi đã từng phát biểu trên báo chí, nhưng cũng không tìm được báo, tôi có thể viết lại một bản.”
Hai người không hiểu tiếng Trung, đang nhìn Cố Bồi.
Cố Bồi phiên dịch nguyên văn lời nói của Sở Thanh Đồ, còn nói: “Đến lúc đó tôi sẽ phiên dịch ra, cho hai người xem.”
Saruman và Louis nhìn nhau, vẻ mặt bối rối.
Có nghĩa thành quả nghiên cứu mà bọn họ cho rằng là nghiên cứu cả đời chỉ là chuyên mục báo người ta tiện tay viết ra?
Từ cha mình, Lâm Bạch Thanh hiểu ra một đạo lý.
Kẻ mạnh thật sự là không cần mượn nhờ vẻ bề ngoài để có thể nhận được sự tôn trọng của người khác, ông ấy mặc chiếc áo rách rưới, tóc bạc trắng, nhưng Louis và Saruman lại giành đưa tay về phía ông ấy, muốn bắt tay với ông ấy, bày tỏ sự tôn trọng.
Mà chuyện chữa bệnh cho bà Mila, cũng được quyết định ngay lúc này. Buổi tối hôm nay trở về Lâm Bạch Thanh liền kê toa thuốc, rồi nấu thuốc ở dược đường, đến lúc đó cô và Cố Bồi sẽ đích thân giao tới.
Chuyện này đã thương lượng xong nhưng vẫn còn một việc, liên quan tới quan hệ đầu tư, Saruman đã lên kế hoạch xong, buổi tối hôm nay sẽ mời Lâm Bạch Thanh và Cố Bồi, cả Thẩm Khánh Nghi để cùng nhau ăn một bữa cơm, đồng thời nói chuyện đầu tư.
Người nước ngoài thích lãng mạn, ông ta còn chuẩn bị một chiếc nhẫn, dự định sẽ cầu hôn lần nữa trước mặt con gái của Thẩm Khánh Nghi.
Lúc này ông ta đang tìm Thẩm Khánh Nghi, tìm khắp nơi không thấy, hỏi Lâm Bạch Thanh: “Hi, Where has Yean gone?”
Sở Thanh Đồ còn chưa biết ai là Yean, nhưng ông ấy đang quay đầu nhìn về phía quầy bar, bởi vì Thẩm Khánh Nghi đang ở bên đó.
Đúng lúc Saruman cũng nhìn thấy Thẩm Khánh Nghi, cho rằng bà ấy mới đi ra liền tiến lên, muốn thương lượng với bà ấy chuyện ăn tối hôm nay, còn muốn trao đổi một số chuyện liên quan tới Sở Thanh Đồ, ông bác đó trâu bò như thế nào.
Lại nói, đầu tiên là Tiết Sưởng, không nói với cô một tiếng đã để cha của cô đến.
Hơn nữa, Sở Thanh Đồ là đi ra từ trong sa mạc, có lẽ ông ấy vẫn còn chưa hiểu rõ thời đại tiên tiến này, không biết thời đại đã tiến bộ đến mức, cầm điện thoại di động, tùy lúc tùy nơi là có thể liên lạc.
Mà bây giờ, Saruman đang dự định mời Thẩm Khánh Nghi đi ăn.
Sở Thanh Đồ ngàn dặm lao tới, nhìn thấy bên cạnh vợ có một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai, anh tuấn như vậy, trong lòng của ông ấy sẽ nghĩ thế nào.
Thẩm Khánh Nghi thì sao, khi bà ấy mất trí nhớ, chợt có một người chồng đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt thì sẽ tiếp nhận như thế nào?
Lúc này hai mắt Sở Thanh Đồ đong đầy ý cười, đang nhìn vợ của ông ấy.
Vẻ mặt nghi ngờ nhìn ông ấy.
Thẩm Khánh Nghi đứng bên tường cạnh quầy bar, cũng không biết trong lòng bà ấy đang suy nghĩ cái gì. Vở kịch tam giác bỗng nhiên xuất hiện, như vậy thì kêu Lâm Bạch Thanh làm sao sắp xếp?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!