Lâm Bạch Thanh cũng xem như là người từng trải, từ động tác tứ chi của Saruman cũng có thể thấy được, ông ta vẫn luôn cố ý lấy lòng, lấy lòng Thẩm Khánh Nghi.
Mà mà ngoại hình người chồng trong suy nghĩ của Thẩm Khánh Nghi, là trẻ tuổi, mày rậm mắt to, khuôn mặt cười sáng sủa, giống với hình tượng nam thần điện ảnh Đường Quốc Cường.
Nhưng hai mươi năm trôi qua như chớp mắt, một người đàn ông hai mươi năm mang trên lưng nỗi đau mất vợ, mất con gái, hai mươi năm làm nghiên cứu khoa học, ông ấy đã bị tháng ngày gian nan vất vả mài mòn không còn hình dáng.
Lâm Bạch Thanh rất lo lắng, sợ người cha này sẽ phá hủy suy nghĩ trong lòng mẹ, đó vốn là hình tượng nam thần.
Sợ bà sẽ bài xích, sẽ không thích.
Đột nhiên, Tiểu Sở Sở kéo quần áo của mẹ một cái, duỗi cổ ra, nấc sữa một tiếng thật dài.
Con bé ăn no nê, vui vẻ, cười ra hai má lúm đồng tiền.
Lâm Bạch Thanh kéo quần áo lại, thấy mẹ vẫn còn quỳ dưới đất, cũng biết bà nhất thời không chấp nhận được, liền để bà ngồi ở chỗ này tỉnh táo lại một chút, bởi vì mẹ vẫn luôn không có cảm giác an toàn nên lại nói: “Hai mươi năm trước hai người không đăng ký kết hôn, hôn nhân của hai người cũng không bị pháp luật ràng buộc, nếu như mẹ muốn tiếp tục hôn nhân với ông ấy thì mẹ hãy nói rõ với ông ấy, nếu như không muốn thì mẹ cũng có thể suy nghĩ rồi dứt khoát từ chối ông ấy. Hơn nữa mẹ không cần lo lắng khó xử, lát nữa con sẽ nói chuyện này với ông ấy.”
Lúc này đột nhiên vang lên một tràng tiếng vỗ tay, nhưng không phải Saruman và Louis, cũng không phải Cố Bồi, mà là một người xa lạ đang ngồi trong góc.
Vỗ tay xong, người đó giơ thẳng ngón cái: “Ông Cả chí ít cũng bảy mươi rồi nhỉ, tài nghệ này người bình thường không có, lợi hại!”
Lâm Bạch Thanh sững sờ, không kìm lòng được mà la lên: “Đó là cha tôi.”
Người kia nhìn Lâm Bạch Thanh, lại nhìn Sở Thanh Đồ, còn nói: “Ồ, ông ấy có con gái à?”
Với một giáo sư khoa sinh hóa, ngay lúc nãy, có lẽ là thời khắc hưng phấn nhất của Sở Thanh Đồ, ông ẩn nấp trong một sa mạc hoang tàn vắng vẻ, dốc sức hai mươi năm, thành quả nghiên cứu khoa học của ông ấy rốt cục cũng đã có thể nói cho nhóm chuyên gia nghe.
Nhưng ông ấy đột nhiên quay đầu, lúc nhìn thấy một lão ông tóc trắng từ trên mặt kính của tủ rượu, bản thân cũng sửng sốt.
Bởi vì bên trong mặt kính, dường như ông ấy và hoàn cảnh này không hợp nhau.
Con gái đã mất mà tìm lại được, còn gặp được vợ, ông ấy vô cùng vui mừng.
Nhưng đối với hai người họ, ông ấy là một vong hồn đã sớm thành mộ.
Hơn nữa ông ấy đến quá đột ngột, muốn để hai người họ tiếp nhận thì cũng cần thời gian.
Tính tình của ông xưa nay không biết tức giận, nhưng là người khá chăm chỉ, ông ấy cười cười, nói: “Năm nay tôi bốn mươi lăm tuổi, chỉ là già hơi nhanh.”
Người kia bất ngờ: “Thảo nào.” Còn nói: “Xin lỗi, chỉ là ông thật sự trông có hơi già.”
Sở Thanh Đồ vẫn mỉm cười, dù gầy, dù quần áo giản dị, nhưng đúng là ông không có sự rộng rãi và khí chất như người đàn ông bên cạnh, ông ấy chỉ cười cười, rồi bỏ qua chuyện này.
Nhưng lúc quay đầu lại nhìn Lâm Bạch Thanh, ông ấy lại bỗng nhiên trở nên câu nệ, mất tự nhiên, bất an, theo bản năng nắm lấy vạt áo.
Đó là con gái của ông ấy, sau khi nghe được tin tức của cô, ông ấy không trì hoãn một phút nào, ngàn dặm xa xôi, vượt núi vượt biển mà đến. Nhưng khi đến gần rồi, thì lại e sợ.
Một đứa con gái mà ông đã vắng mặt trong gần hai mươi năm cuộc đời của cô.
Mà nếu như không phải cô kiên nhẫn tìm kiếm thì Sở Thanh Đồ sẽ vĩnh viễn không bước ra khỏi căn cứ một bước. Cho nên là cô tìm ông ấy về, cũng là cô để ông ấy chìm trong biển cát đời người, mang đến hy vọng mới.
Nhưng ngàn vạn lời nói, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!