Toàn bộ hành trình Cố Bồi đồng thời phiên dịch, nhưng anh càng phiên dịch thì cũng càng kinh ngạc.
Một người ở trong sa mạc phương Bắc hẻo lánh nhất, lạc hậu nhất tại nước Hoa suốt hai mươi năm nên kiến thức hóa học của ông ấy cũng vì vậy mà vững vàng, những kiến thức hóa học có sẵn của ông ấy phong phú đến mức hai người chuyên nghiệp như Thẩm Khánh Nghi và Saruman cũng có chút sửng sốt.
Đương nhiên Lâm Bạch Thanh cũng muốn nghe nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ cô là một người mẹ, mẹ của con nhỏ, một khi Sở Sở đói thì sẽ ầm ĩ đòi sữa, lúc này đang dụi mắt đòi mẹ, khi vào trong n.g.ự.c của mẹ thì chứng nghiện sữa bắt đầu phát tác.
Con lớn rồi, sẽ tự muốn vén áo rồi cúi đầu ăn.
Ở nơi đông người thì tất nhiên không được.
Thế nên Lâm Bạch Thanh bế con gái lên, một mình đi tìm một căn phòng cho con b.ú sữa.
Đó là một quán cà phê rất nhỏ, chỉ có mấy cái bàn, nhà vệ sinh cũng ở phòng lớn, cô gái trong quầy nhiệt tình nói: “Đi vào cho ăn đi, em sẽ che cho chị.”
Cho b.ú là chuyện rất riêng tư, mẹ và bé không cảm thấy có gì, nhưng để người ngoài nhìn thấy thì dù sao cũng bất nhã, cho nên vào quầy bar, ngồi xổm trên ghế nhỏ, Lâm Bạch Thanh liền lấy quần áo che Sở Sở lại.
Con bé không quen bị che, mở ra cười một tiếng với mẹ, Lâm Bạch Thanh lại che lại thay cô bé, cô bé lại kéo ra, rồi lại cười một tiếng, hay rồi, cô bé đang cho rằng mẹ muốn chơi trốn tìm cùng với cô bé.
Mặc dù cô gái trong quầy bar cũng không có nhìn đứa nhỏ, nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn nhẹ giọng dỗ dành con gái: “Chúng ta đang ở bên ngoài, bé con uống sữa của mẹ, người khác nhìn thấy sẽ không thoải mái, che lại đi, có được không?”
Nếu nói Sở Xuân Đình dùng cả đời để phản nghịch thì cả đời của Sở Sở, chính là dùng để nghe khuyên bảo.
Ban đầu cô bé không đồng ý, có lẽ là sợ tối, nhưng mẹ dịu giọng khẽ dỗ hai tiếng thì con bé liền ngoan ngoãn, nép trong quần áo để b.ú sữa.
Bên ngoài, Sở Thanh Đồ vẫn còn tiếp tục nói, mà Thẩm Khánh Nghi đã lặng lẽ chạy tới quầy bar.
Quỳ một gối xuống trước mặt con gái, còn chưa lên tiếng, bà ấy đã chảy nước mắt trước: “Thanh Thanh, người đó…”
“Chính là cha của con, đúng không?” Bà lại nói.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi, lúc này Lâm Bạch Thanh còn chưa nói với bà ấy người kia là ai, Thẩm Khánh Nghi lại mất trí nhớ, theo lý bây giờ ngoại trừ khung xương, bởi vì gầy, cũng bởi vì mái tóc bạc trắng kia của Sở Thanh Đồ, so với trên tấm ảnh thì giống như hai người khác nhau, hẳn là Thẩm Khánh Nghi không nhận ra mới đúng, nhưng bà ấy vậy mà chỉ dựa vào trực giác đã nhận ra.
Lâm Bạch Thanh đã nói với Tiết Sưởng chuyện não của Thẩm Khánh Nghi bị chấn thương, nhưng chắc là không đề cập tới thần kinh của bà, còn cô, sợ Thẩm Khánh Nghi trên đường chạy đến sẽ xảy ra chuyện nên lúc đó không nói, ban đầu định gặp mặt rồi sẽ nói.
Kết quả vừa gặp mặt, bà Mila lại bệnh quá nặng, trước tiên cần phải xem bệnh, nên lại không nói. Bây giờ mới phải nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!