Bây giờ Thẩm Khánh Nghi và Saruman lại hơi bối rối, bởi điều họ muốn làm là thúc đẩy đầu tư. Nếu đã không chữa được thì Lâm Bạch Thanh không nên tiếp nhận Mila, mà nhận thức của Louis về trung y cũng quá nông cạn, vậy nên lúc này hai người đang ông nói gà bà nói vịt.
Hai người họ muốn cắt ngang để chuyển chủ đề về chuyện đầu tư, nhưng mục đích của dự tính của Lâm Bạch Thanh lại cản trở bọn họ.
Được chữa trị cho Mila là một cơ hội hiếm có để thể hiện thực lực và kỹ thuật thực sự của trung y, vậy nên Lâm Bạch Thanh vẫn đang cố gắng thuyết phục Louis.
Cô nói: “Tôi một bác sĩ trung y có tư chất, từng chữa trị cho vô số bệnh nhân, có rất nhiều trường hợp mắc bệnh ung thư vú, nếu ông đồng ý thì hãy giao con gái ông cho tôi. Tôi đoán rằng phía bệnh viện đã nói với ông, trong tình hình lạc quan nhất thì cô ấy cũng chỉ sống được ba mươi ngày nữa phải không?”
Đúng vậy, thực ra lần xạ trị này của Mila cực kỳ không tốt, phía bệnh viện cũng nói bà ấy có thể qua đời bất cứ lúc nào.
Thấy Louis bỗng dưng cụp vai và lắc đầu, Lâm Bạch Thanh nói tiếp: “Có lẽ tôi chỉ có thể kéo dài được một tháng, nhưng lỡ như lại là ba tháng thì sao? Nhiều nhất cũng chỉ một trăm ngày nữa thôi, con gái ông sẽ rời xa ông mãi mãi, lẽ nào trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, ông không muốn dành cho bà ấy một trăm ngày, cho bà ấy được ngắm nhìn thế giới thêm một chút, có thể từ biệt thế giới một cách thanh thản, nhẹ nhàng sao?”
Những lời này nghe thì có vẻ mỹ miều nhưng Louis vẫn để ý một điều, cầm một chồng báo cáo kiểm tra lên rồi nói: “Thuốc mà cô cho con bé dùng đều là các loại có độc tính sinh học vượt quá mức cho phép…”
Ông ấy lại nhún vai, nói: “Tôi từng nghe người ta nói trong cơ thể của người Hoa có một bảng nguyên tố kim loại mà tôi không muốn tin, nhưng khi nhìn thấy thuốc cô kê cho Mila, tôi mới biết hóa ra đó là thật.”
Louis khoanh tay, nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không thể nói chuyện được nữa.”
Saruman cắt ngang: “Nhưng cậu ơi, cháu nghĩ chúng ta có thể tiếp tục bàn chuyện đầu tư.”
Thẩm Khánh Nghi nói: “Quyền đặt tên thì không được, giảm 10%.”
Sở Sở thấy mọi người đang cãi nhau thì cũng phấn khích, cái đầu nhỏ cứ lắc la lắc lư, hết nhìn cái này lại nhìn cái kia, xoay như một con quay nhỏ vậy.
Cố Bồi có thể làm thí nghiệm nhưng hiểu biết về trung y của anh không đủ để tham gia vào cuộc thảo luận sâu này. Khi mọi người đều khá kích động, anh chỉ biết im lặng, đón lấy đứa trẻ từ trong lòng Thẩm Khánh Nghi.
Trong nháy mắt, có người vỗ nhẹ vào vai anh, anh quay đầu lại nhìn thì trông thấy Sở Thanh Đồ.
Đúng vậy, cha ruột của Lâm Bạch Thanh. Cô đã chuyển tiền vé máy bay nhưng cứ nghĩ rằng ông ấy vẫn chưa về. Hôm qua Tiết Sưởng mới gọi điện tới mà hôm nay ông ấy đã xuất hiện ở đây rồi.
Cố Bồi đoán có lẽ ông ấy đã ngồi trong quán cà phê một lúc lâu rồi, lâu đến mức ông ấy đã nhìn thấy Thẩm Khánh Nghi và Saruman đang bình tĩnh nói chuyện, trêu đùa đứa trẻ, lâu đến mức trông thấy Lâm Bạch Thanh chữa trị xong cho ông Louis và cuộc cãi vã của họ. Thấy Sở Thanh Đồ đang nhìn chồng báo cáo kiểm tra, Cố Bồi giật lấy từ tay Louis rồi đưa cho ông ấy.
Phía sau Sở Thanh Đồ còn có một nhân viên phục vụ, vẻ mặt khó xử, cuối cùng cũng có cơ hội nói nhỏ với Cố Bồi: “Quân y Cố, ông ấy nói ông ấy là khách của anh, nhưng mà… nếu ông ấy không phải thì tôi sẽ đi gọi bảo vệ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!