Ai ngờ gã vừa vung tay lên, “lão nhà quê” chỉ cần giơ nhẹ tay lên đã hất được tay gã ra. Sở Thanh Đồ không muốn dây dưa nên chỉ ngăn người kia lại, ông đeo cặp sách định xuống xe.
Nhưng tên tài xế lại nổi cơn điên, gã thắt chặt dây an toàn, chạm vào cái cặp màu xanh lá cây rồi tự nhủ trong lòng, tôi dứt khoát giật cái cặp của ông rồi đạp ga chạy luôn, dù sao xe tôi là xe không có biển số, để xem ông đi đâu tìm tôi đây.
Nhưng gã vừa mới chạm đến cái cặp, Sở Thanh Đồ đột nhiên dùng tay trái vặn một cái, thậm chí gã tài xế còn chưa kịp thấy động tác của ông ấy, gã chỉ cảm thấy dây cái cặp quấn quanh cổ hắn rồi siết chặt, trong nháy mắt, gã đã kêu lên oai oái.
Cái “lão nhà quê” tóc trắng này cũng có bản lĩnh đấy, cũng biết đánh nhau sao?
Mà ngay lúc tài xế cho rằng mình sẽ bị bóp cổ chết, Sở Thanh Đồ thu tay lại, ông ấy cười nói: “Người anh em à, thật xin lỗi.”
Sau khi ông ấy đi xa rồi, mãi hồi lâu gã tài xế mới có phản ứng một cách yếu ớt lại, ông ấy biết võ. Gã tài xế thấy hết sức ngạc nhiên, gã thầm nghĩ sao ông già tóc trắng này lại biết võ công?
Trở lại Lâm Bạch Thanh.
Cô đi vào phòng bệnh để khám bệnh cho Mila. Sở Sở và bà ngoại ở lại bên ngoài.
Mặc dù cha cô bé làm việc ở đây, hơn nữa gần như tất cả mọi người ở bệnh viện quân y ai cũng biết bác sĩ Cố Bồi có một cô con gái nhỏ rất ưa nhìn nhưng đây là lần đầu tiên Sở Sở đến bệnh viện quân y và cũng là lần đầu tiên cô bé được gặp bà ngoại.
Sau khi sinh Sở Sở được một tháng, Lâm Bạch Thanh đã đi làm, sớm muộn gì cô cũng không có ở nhà, đứa trẻ cũng đã quen với cuộc sống không có mẹ, hơn nữa Thẩm Khánh Nghi lại là mẹ của Lâm Bạch Thanh, hương thơm trên cơ thể của hai người cũng giống nhau.
Vì vậy, mặc dù mẹ đi rồi Sở Sở cũng không khóc mà ngoan ngoãn nằm ở trong lòng bà ngoại.
Giống như Lâm Bạch Thanh, cô bé là một đứa trẻ có khứu giác vô cùng nhạy cảm mà bệnh viện lại là một môi trường rất phức tạp nên Sở Sở thấy nơi này vô cùng mới lạ.
Ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trên đường, con bé sẽ cố hết sức ngửi và nói: “Ô.”
Khi một chị y tá đi ngang qua, khi ngửi được mùi trên người chị y tá đó, con bé lại muồn ô lần nữa.
Cô bé có khuôn mặt tròn trịa, cái mũi nhăn nhăn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn rất dễ thương. Thẩm Khánh Nghi chưa từng xem ảnh chụp con gái mình ngày bé, bà luôn khổ não vì không nhớ được quá khứ, lúc này nhìn Sở Sở, trong lòng bà ấy lại hiện lên một hình ảnh mơ hồ, bà ấy đang ngồi trên xe lửa, trong lòng là một cô bé phấn điêu ngọc trác, trong trí nhớ của bà ấy, ai trên chuyến tàu cũng khen con gái bà ấy thật xinh đẹp.
Còn có người cầm nước ngọt đóng chai, có người cầm bánh bích quy, có người cầm cam, nhớ tới những thứ này, bỗng dưng Thẩm Khánh Nghi dừng bước.
Bà ấy cực kì ghét khoảng thời gian hai mươi năm về trước, cũng hết sức phản nghịch.
Về phần nước Hoa, nếu không có con gái ở đây, bà ấy không bao giờ muốn quay lại nơi này.
Đối với mảnh đất này và tất cả mọi người ở đây trừ con gái bà ấy, ngay cả mẹ ruột của bà ấy, Liễu Liên Chi, bà ấy đều cảm thấy hơi kháng cự, bà ấy đến đây chỉ để thăm con gái.