Liễu Liên Chi bị ông cụ làm cho sửng sốt, sau đó bà ấy quay lại trừng ông cụ chứ không thèm nhìn ra ngoài cửa, Sở Thanh Đồ đã vội vã rời đi cho nên khi Liễu Liên Chi quay người lại, ngoài cửa đã trống không.
Bà ấy là phụ nữ, tuổi già chân tay lại nhanh nhạy hơn, vì vậy bà ấy cũng đứng dậy đuổi theo ông cụ. Nhưng dù sao bà ấy cũng già rồi, bước đi chậm chạp, khi bà ấy ra ngoài, Sở Thanh Đồ đã không còn ở đó nữa rồi.
Khi quay đầu lại bà ấy thấy Sở Xuân Đình đang tập tễnh bước tới, bà ấy nói: “Ngài cũng thấy đấy, một người đàn ông giống Thanh Đồ nhà ngài như đúc nhưng tóc đã bạc hết rồi, cả người còn đầy những mảnh vá nữa chứ.”
Bà ấy còn nói: “Chẳng lẽ thật sự Thanh Đồ nhà ngài đã trở về sao?”
Sống ở đất nước “Trung Hoa” rộng lớn, ai cũng có chút mê tín, Liễu Liên Chi cũng không ngoại lệ.
Bà ấy không nghĩ Sở Thanh Đồ còn sống, căn cứ ông ấy là người c.h.ế.t sớm, bà ấy phát huy trí tưởng tượng của mình: “Ngài Chu, mấy năm nay ông không đốt quần áo cho Thanh Đồ à?”
Trong những ngày lễ tết, người ta sẽ đốt vàng mã, quần áo cho người c.h.ế.t để họ vui chơi nơi chín suối.
Những năm 90, ở Đông Hải, nơi trở nên giàu có trước cả nước, đã lâu không còn ai mặc áo vá nữa rồi.
Cho nên Sở Xuân Đình cũng mê tín hơn, ông cụ càng nói càng lún sâu: “Chẳng lẽ nó không thích những đồng tiền dơ bẩn của tôi nên nó không dùng sao?”
Mặt Liễu Liên Chi lộ ra vẻ không ngoài dự đoán: “Tính nó giống mẹ nó, quả là một người đàn ông ngay thẳng.”
Hai người con trai của Sở Xuân Đình tập võ từ nhỏ, cậu út Thanh Tập tập Bát Quái chưởng, cậu con trai lớn tập Thái Cực quyền, tính tình cậu lớn mềm mỏng nhưng mạnh mẽ, kiêu ngạo và tự đại.
Điều mà Sở Thanh Đồ không thích nhất chính là phong cách làm việc đê hèn của cha mình.
Thì ra đúng là Sở Thanh Đồ, ông ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho người cha già của mình, ông ấy thà mặc những bộ quần áo rách rưới chứ không chịu mặc đồ cha mình đốt xuống, ai muốn mặc một thân áo vá chứ?
Nghĩ đến đây, cả người ông cụ Sở đều thấy không được khỏe.
Bây giờ đã là giữa trưa, hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, tiết trời mùa thu tháng mười trong trẻo và tươi mát nhưng nước da của Sở Xuân Đình tái nhợt, mồ hôi chảy khắp người.
Liễu Liên Chi thấy ông cụ không như bình thường, bà ấy khẽ chạm ông cụ một cái: “Ông Sở?”
Cũng phải nói, may là Mục Thành Dương có thói quen xấu là hay hút thuốc, anh ấy vừa ra khỏi cửa, chưa kịp châm lửa thì đã thấy Sở Xuân Đình ngã về phía sau, anh ấy chạy lên đỡ lấy ông cụ rồi hét lên: “Mau đến đây, có người ngất rồi!”
Sau đó anh ấy quay lại nói với Liễu Liên Chi: “Có lẽ ông ấy bị đột quỵ.”
Rồi lại nói với Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh, thuốc hồi sức đâu, An cung ngưu hoàng hoàn, không phải… Tô Hợp Hương Hoàn… không phải…”
Tiểu Thanh lao ra khỏi phòng tí nữa đã xô vào người bác sĩ Trương cũng đang chạy ra ngoài rồi suýt nữa đụng phải bác sĩ Lưu, suýt nữa thì ngã ngửa ra sau, sau khi nghe nói không phải, cô ấy quay lại hỏi: “Rốt cuộc anh muốn lấy thuốc gì?”
Mục Thành Dương cũng sốt ruột, anh ấy nhìn mắt rồi lại bắt mạch cho ông cụ.
Trán ông cụ không nóng, đồng tử không giãn ra, tay chân không lạnh, nhìn không giống bị tim hay đột quỵ mà giống bị sốc hơn, có bảy, tám loại thuốc hồi sức, anh ấy biết dùng loại nào đây?
Tuy Mục Thành Dương có tay nghề y thuật nhưng không có kinh nghiệm, mà bây giờ mạch Sở Xuân Đình đập bình thường, tim đập bình thường, đồng tử cũng bình thường, mặc dù hơi thở mong manh nhưng thở không dồn dập, ông cụ ngất xỉu, bất tỉnh.
Đừng nói Mục Thành Dương, mấy bác sĩ già là cao thủ bắt mạch sau khi bắt mạch cho ông cụ cung đều bó tay.
Hoàn toàn bó tay.