Đối với việc điều trị ung thư sau phẫu thuật bằng trung y, trong tương lai, trong bối cảnh bệnh nhân ung thư thường cần xạ trị và hóa trị, triển vọng sẽ rất lớn.
Lâm Bạch Thanh hy vọng cả đời này mình có thể sớm triển khai thí nghiệm.
Nhưng cho dù cô có nghĩ thế nào đi chăng nữa, quyền lựa chọn vẫn ở đối phương, cô không thể đưa ra quyết định cho bệnh nhân. Muốn trị liệu hay không, bọn họ phải tự quyết định.
Lúc này Lâm Bạch Thanh vẫn nghĩ, lát nữa nói chuyện với bệnh nhân này xong, cô sẽ đi nói chuyện với mẹ về chuyện của Sở Thanh Đồ. Đương nhiên cô không nghĩ ông ấy sẽ sớm trở về thôi.
Xa quê hương hai mươi năm, Sở Thanh Đồ nóng lòng muốn trở về, vừa được cấp trên làm thủ tục cho phép rời đi, ông ấy lập tức giục Tiết Sưởng dẫn ông ấy về thành phố Thạch, mua vé xe lửa, chuẩn bị về nhà.
Tiết Sưởng nhắc ông ấy có thể mua vé máy bay, vì vậy ông ấy đổi sang đi máy bay.
Tiết Sưởng vừa mừng vừa thấy sốt ruột cho Sở Thanh Đồ, ông ấy lái xe đưa thẳng Sở Thanh Đồ đến Urumqi ra sân bay.
Suốt quãng đường đưa Sở Thanh Đồ lên máy bay, ông ấy như một người cha già, vừa vui vừa buồn, lúc lái xe đi về, ông ấy vừa khóc vừa cười suốt quãng đường.
Tất nhiên trong suy nghĩ của ông ấy, đây không phải là vấn đề lớn.
Nhưng ông ấy không biết, cái gọi là bất ngờ suýt nữa đã gây ra tai nạn c.h.ế.t người!
Sở Thanh Đồ xuống máy bay, vì Tiết Sưởng nói con gái ông làm việc ở Linh Đan Đường nên ông bắt xe đến thẳng Linh Đan Đường.
Hai giờ chiều, sau khi Sở Sở bị bế đi, Liễu Liên Chi và Sở Xuân Đình đi loanh quanh đến sân sau Linh Đan Đường đợi Thẩm Khánh Nghi.
Sở Xuân Đình thích nói lảm nhảm, hơn nữa sự việc liên quan đến dược đường của cháu gái, ông cụ thấy gì cũng không thuận mắt, thấy Mục Thành Dương hút thuốc, ông cụ muốn tới nói vài câu, thấy có hai bác sĩ thực tập cãi nhau ầm ĩ, làm đổ dược liệu, ông cụ nhíu mày muốn mắng chửi.
Ở phương diện này Liễu Liên Chi luôn là người ôn hòa, bà ấy không thích trách cứ tiểu bối, bà ấy không nhịn được khuyên nhủ: “Người già là điều kiêng kỵ nhất, ngài đã mắng c.h.ế.t con trai ngài rồi, ngài còn không sửa được thói ăn nói lung tung của ngài sao?”
Sở Xuân Đình nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đang dạy cho bọn nó đạo lý làm người.”
Hai người bọn họ vừa gặp đã cãi nhau, ông cụ lập tức nổi giận nói: “Thanh Đồ nhà ta là liệt sĩ, giáo sư Liễu, bà là một học giả, trước kia bà rất có tu dưỡng, sao giờ bà lại không nghiêm khắc nữa như vậy, ăn nói lung tung?”
Trước đây Liễu Liên Chi khá nghiêm khắc, chưa bao giờ bà ấy nói điều gì thiếu căn cứ, nhưng từ khi có Lâm Bạch Thanh rồi tới Sở Sở, bà ấy cũng từ từ chuyển từ một phần tử tri thức già không có nhân tính sang một bà già có nhân văn, bà ấy cũng học được cách mỉa mai.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!