Cho dù đứa trẻ còn nhỏ thế nào thì nó vẫn là một con người, đầu tiên Lâm Bạch Thanh giới thiệu cho Sở Sở bà ngoại của con bé, sau đó cô trịnh trọng hỏi cô bé có muốn bà ngoại ôm hay không, cô kiên nhẫn dỗ dành đến khi đứa nhỏ chịu vươn tay ra tỏ ý muốn được bà ngoại ôm vào lòng, lúc này Lâm Bạch Thanh mới giao đứa nhỏ cho Thẩm Khánh Nghi.
Sau khi nhận lấy đứa trẻ, Thẩm Khánh Nghi ôm lấy cháu gái rồi nói: “Cố Bồi ở trên lầu, nó có thể phiên dịch cho con, con mau đi khám bệnh đi.”
Kỳ thật nếu là người khác ôm mà Lâm Bạch Thanh phải đi, Sở Sở sẽ không vui, dù sao con bé vẫn là trẻ con, tuy chưa biết nói chuyện và sẽ không cản lại nhưng con bé sẽ cụp cái miệng nhỏ nhắn của mình, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ rời đi để cho cô biết, khi cô rời đi, con bé khổ sở biết bao.
Chắc là vì có quan hệ huyết thống nên con bé và Thẩm Khánh Nghi khá thân thiết, bây giờ con bé đang ghé vào trên cổ Thẩm Khánh Nghi ngửi ngửi.
Khi Lâm Bạch Thanh vào phòng bệnh và nhìn thấy bệnh nhân, chợt lòng cô chùng lại một chút.
Bệnh nhân Mila có lẽ chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, bởi vì phải xạ trị nên tóc đã rụng hết, bà ấy nằm trên giường bệnh, thoạt nhìn cao chừng một mét tám, có lẽ bà ấy cũng khá to cao nhưng vì căn bệnh quái ác mà bây giờ bà ấy gầy như que củi.
Còn cha bà ấy, Louis và anh họ bà ấy Saruman, sở dĩ họ cảm thấy hứng thú với trung y vì lúc đó cô đã chữa khỏi bệnh hắc lào vùng kín nam cho Saruman bằng việc châm cứu nhưng họ vẫn thấy bài xích trung y.
Lúc này bọn họ đang thảo luận gì đó với Cố Bồi, mặc dù Lâm Bạch Thanh không hiểu nhưng dựa vào cử chỉ của họ cô có thể nhìn ra rằng họ đang nói về châm cứu. Thấy cô bước vào, mọi người dừng nói chuyện, Saruman nói bằng tiếng Trung một cách cứng nhắc: “Xin chào cô Lâm.”
Lâm Bạch Thanh chào lại ông ta và cha của bệnh nhân rồi đi thẳng vào vấn đề, cô gặp bệnh nhân và bắt mạch cho bà ấy.
Trong khi cô bắt mạch, Saruman liên tục nói bằng tiếng Anh: “Chúng tôi chỉ muốn thử châm cứu và tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ loại thuốc trung y nào, bởi vì theo như tôi biết, 70% thuốc trung y có chứa các chất có hại cho cơ thể con người. Pio, tôi muốn cậu nói với vợ cậu rằng chúng tôi chỉ cần cây kim mà lần trước vợ cậu chữa bệnh cho tôi, loại kim kỳ diệu đó chứ không cần bất kỳ loại thuốc nào.”
Cha của bệnh nhân: Louis: khá bình tĩnh hơn, ông nói: “Nếu chúng tôi cần sử dụng thuốc trung y, chúng tôi cũng hy vọng cô có thể loại bỏ các chất độc hại trong đó trước và cho chúng tôi một loại thuốc an toàn hơn, và nếu bắt đầu điều trị, tôi hy vọng cô có thể chữa khỏi cho con gái tôi.”
Bệnh nhân Mila và Thẩm Khánh Nghi là bạn tốt của nhau, mức độ tiếp nhận trung y của bà ấy có vẻ cao hơn cha và anh họ mình nhiều. Lúc này Lâm Bạch Thanh đang nắm lấy cổ tay bà ấy, nửa giờ đã trôi qua, bà ấy nói bằng giọng yếu ớt: “Cháu có thể nói tiếng Anh không?”
Lâm Bạch Thanh gật đầu và nói bằng tiếng Anh: “Cháu nghĩ chắc là bệnh viện đã nói với cô về tình trạng sức khỏe của cô rồi phải không?”
Mặc dù rất gầy gò và ốm yếu nhưng Mila rõ ràng là một người phụ nữ rất lạc quan, bà ấy nhún vai và nói: “Ai biết được, có thể ngày mai sẽ là ngày cuối cùng của cuộc đời cô, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn nên có một ngày tốt lành, có phải không?”
Vì Saruman đang tranh cãi về kim châm nên Lâm Bạch Thanh nói về kim châm trước, cô nói với Mila: “Cách điều trị của mỗi bệnh là khác nhau, lúc trước anh họ cô bị hắc lào vùng kín nam, cháu có thể dùng kim châm điều trị cho ông ấy, ông ấy đã tận mắt thấy cháu làm và tin tưởng khả năng của cháu nhưng bệnh của cô…”
Ánh mắt Saruman sáng ngời, ông ta xen vào: “Cô có thể chữa không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!