Vì cơ thể Liễu Liên Chi không ổn để một mình bảo mẫu trông thì không yên tâm, tình cờ hôm nay Lâm Bạch Thanh muốn ra ngoài hái thuốc nên cô dứt khoát treo biển nghỉ khám rồi bế con gái ra ngoài hái thuốc.
Ở kiếp trước, vì chưa có con nên mỗi tháng cô đều dành ra hai ngày để đi hái thuốc.
Nước Hoa rộng lớn và giàu tài nguyên, tất nhiên thảm thực vật mỗi nơi mỗi khác, các loại thuốc trung y sản xuất ra cũng khác nhau nhưng Đông Hải là một vùng trù phú phong thủy, càng vào sâu trong núi, ven suối thì dược liệu càng tốt.
Trước đây Lâm Bạch Thanh ra ngoài rất bất tiện, nhưng bây giờ có xe của Liễu Liên Chi, chỉ cần gọi tài xế là có thể đi lại một cách dễ dàng, cách nơi này không xa là huyện An Dương: là quê cũ của cô.
Vì nơi này có núi cao rừng sâu nên có rất nhiều dược liệu quý.
Lâm Bạch Thanh cũng khá may mắn, sau khi vào núi, cô hái được một giỏ lớn dược liệu bên suối.
Sở Sở cũng được xem là vua của các em bé, sinh ra chưa biết đi nhưng đã theo mẹ trèo non vượt thác, xem qua khắp núi rừng, đây là lần đầu tiên cô bé được ra ngoài, cô bé vui vẻ y y a a suốt cả quãng đường.
Trở lại hiệu thuốc vào buổi tối, tình cờ thấy một nhóm bác sĩ thực tập vẫn chưa tan làm nên Lâm Bạch Thanh gọi họ lại, cô muốn cho các bác sĩ thực tập xem thuốc mình mới hái hôm nay, cây bảy lá một hoa.
Một đám bác sĩ thực tập mới đang học trung y, bọn họ chỉ biết trong sách giáo khoa của trường, một người trong đó nói: “Cửa tiệm chúng ta không phải có thuốc này sao, bác sĩ Lâm, chị phải tự đi ra ngoài hái thuốc à?”
Một cô bé có hiểu biết hơn nói: “Tôi thấy chị ấy kê thuốc này cho bệnh nhân ung thư vú, đó là thuốc chỉ tiệm chúng ta mới có, chắc trên thị trường hết hàng nên chị mới phải tự đi hái đúng không ạ?”
Mục Thành Dương cũng vừa lúc thu dọn xong đi xuống lầu, anh ấy biết rõ hơn, anh ấy nhìn sơ qua rồi nói: “Em đang chuẩn bị khám cho một tiến sĩ ngoại quốc bị ung thư v.ú phải không, cây bảy lá một hoa thuần khiết hoang dại?”
Mấy bác sĩ thực tập liếc nhau, họ đã hiểu lầm Lâm Bạch Thanh vì sự khác biệt về kiến thức. Đó là một chút hiểu lầm.