Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là họ lại ngồi cạnh nhau, mỉm cười thong dong và bình thản như thể cuộc tranh đấu hàng thập kỷ chưa từng xảy ra vậy. Chuyện gì đã xảy ra và ai đã đưa hai người họ đến với nhau.
Ánh mắt ông ấy dừng lại trên khuôn mặt của một cô gái, đó là một cô gái rất đặc biệt. Ánh mắt cô bé hung ác, cô bé nhìn chằm chằm vào cha ông ấy nhưng lại cười như không cười, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
Khoảnh khắc Sở Thanh Đồ nhìn thấy cô gái, Sở Thanh Đồ như một con thằn lằn bị vùi sâu trong cát lún không biết từ bao giờ, cuối cùng con thằn ấy cũng trồi được đầu lên khỏi mặt đất, hít một hơi thật sâu.
Đúng vậy, đó đúng là con gái ông ấy.
Mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng ông ấy chắc chắn đó là con gái của ông ấy.
Thật không ngờ, con gái ông ấy dám nhìn chằm chằm người ông nội hung ác quái gở của mình như vậy? Chưa xong đâu.
Tiết Sưởng châm điếu thuốc, thấy Sở Thanh Đồ nhìn chằm chằm ảnh chụp, ông ấy cười nói: “Đoán xem con bé đang làm công việc gì?”
Sở Thanh Đồ nhíu mày một chút rồi lại lắc đầu.
Tiết Sưởng vỗ vỗ đùi: “Ông còn nhớ bệnh gout của tôi năm đó không, có sỏi ở trong xương tôi, ai ui bệnh đó rất đau, con bé chỉ châm cứu cho tôi một lần và kê thuốc cho tôi thế là xong.”
Sở Thanh Đồ gật gật đầu: “Con bé đã đi làm rồi, hơn nữa con bé còn là một bác sĩ trung y.”
“Đúng rồi, ông đoan con bé còn có thể làm gì?” Tiết Sưởng cười nhưng hai mắt ông ấy lại rất đỏ.
Sở Thanh Đồ không nói gì, ánh mắt ông ấy lại dừng lại ở tấm ảnh chụp, chợt ông ấy nghe Tiết Sưởng nghẹn ngào nói: “Con bé có thể đánh bại tôi.” Sở Thanh Đồ bỗng dưng quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Nắm đ.ấ.m của con gái ông tốt thật, con bé thật sự có thể hạ gục tôi. Con bé có thể hạ gục ông đây.” Tiết Sưởng nói xong, nghẹn ngào một lát, một ông già òa khóc lên.
Đương nhiên ông ấy muốn hỏi thăm thêm một ít tin tức nhưng thấy Tiết Sưởng khóc thương tâm như vậy, nhất thời ông ấy nói không nên lời. Mà suốt hai mươi năm, vợ con ông ấy còn sống, con gái ông ấy có thể ngồi chung bàn với cha ông ấy sao? Con vợ ông ấy, bà đang ở đâu? Sở Thanh Đồ rất tò mò về gia đình mình, thật háo hức.
Háo hức muốn biết mọi thứ!
Không, ông ấy muốn về nhà, ông ấy muốn về nhà ngay lập tức!
Lại nói Lâm Bạch Thanh bên này.
Hôm nay là cuối tuần, cô đặc biệt đợi ở nhà cả ngày nhưng chờ mãi không thấy người ở biên giới gọi tới.
Đương nhiên cô có thể hiểu được tâm trạng của Sở Thanh Đồ, ông ấy cứ nghĩ vợ con mình đã c.h.ế.t nhưng sau hai mươi năm sống trong sa mạc, ông ấy không chỉ có một cô con gái mà còn có thêm một cháu gái, có lẽ nhất thời ông ấy không thể tiếp nhận nổi, phải cho ông ấy một chút thời gian để ông ấy chấp nhận được chuyện này.
Lâm Bạch Thanh bảo Cố Bồi hỏi thăm mức lương của bộ phận đặc thù, cô phát hiện nó còn khá cao.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!