Sau vụ “trộm cắp lớn ở bến cảng”, ông ấy thấy báo viết tất cả các thương nhân đã chết, ông ấy cho rằng vợ con mình cũng đã chết, tâm ông vốn như tro đã nguội, vào thời điểm đó ở Thập Hà Tử có một đám thanh niên sống du thử du thực, cả ngày không chịu đi làm luôn theo đuôi quấy rối những người phụ nữ và ép buộc họ phải ngủ với bọn chúng.
Sau khi ngủ một đêm, không phải phải kết hôn sao?
Đó thực chất là h.i.ế.p dâm, và đã là h.i.ế.p dâm thì không vi phạm pháp luật.
Sau đó, Sở Thanh Đồ đánh lẻ chạy đi đánh bọn chúng, mục đích của ông là cùng nhau đồng quy vu tận.
Nhưng ông ấy lại sợ, ông ấy sợ mình sẽ chết, ông ấy đã đ.â.m ba người trọng thương, trong đó có một người hấp hối, tuy ông ấy cũng là người hấp hối nhưng ông ấy vẫn còn sống.
Vụ án đó làm rung chuyển cả biên giới.
Khi người chỉ huy đích thân phỏng vấn Sở Thanh Đồ, nhân lúc không ai chú ý, ông ấy đã chộp lấy khẩu s.ú.n.g của tên lính canh tự b.ắ.n vào trán mình, may mắn thay lúc đó người chỉ huy kịp đá vào người ông ấy một cái nên ông ấy mới bắt trượt.
Sau đó, sau khi chỉ huy cũ liên lạc với cấp trên của mình, đã có một cuộc nghiêm trị nhằm vào đám côn đồ lưu manh.
Về phần Sở Thanh Đồ, bên ngoài báo cáo ông đã c.h.ế.t nhưng bản thân ông ấy lại vào căn cứ.
Đó là chuyện của hơn hai mươi năm trước, ông ấy ngẩn ngơ hai mươi năm như một nhà tu hành khổ hạnh, vô dục vô cầu. Lần đầu tiên khi Tiết Sưởng biết về người đàn ông này, cảm giác đầu tiên của ông ấy là: Ông ta đúng là người con bất hiếu. Phải biết là, cha ông ấy vẫn còn sống, cha ông ấy đã gửi tiền hỗ trợ Quân đoàn.
Bản thân ông ấy còn sống nhưng lại báo tử trong suốt hai mươi năm qua, ông ấy đã tính cả đời không gặp lại. Chỉ biết nói ông ấy là người thật tàn nhẫn.
Lần trước khi nói về con gái của mình, ông ấy khẳng định con gái mình đã c.h.ế.t nên Tiết Sưởng cũng không nói thêm gì. Nhưng hiện tại đã có bằng chứng, có ảnh chụp, cha ông ấy, con gái ông ấy đều ở trong đó mà ông ấy cũng không thèm nhìn?
“Đồng chí Tiểu Sở, ông làm sao vậy, trái tim này ông làm bằng đá phải không, ông không định nhận lại người thân sao?” Tiết Sưởng cao giọng nói.
Bỗng dưng Sở Thanh Đồ lớn tiếng, ông ấy hỏi lại: “Con bé lớn lên với ai, mẹ con bé sao, nó cũng là giai cấp địa chủ sao, con bé có thể đi học, đi làm sao, con bé…”
Ông ấy nghẹn ngào hai tiếng rồi lại ngập ngừng hỏi tiếp: “Bần nông và trung nông có cần phải học tập cải tạo không?”
Ánh mắt hai người chạm nhau, khoảnh khắc nhìn nhau, trong lòng Tiết Sưởng đột nhiên dâng lên một tia lạnh thấu xương, cả người rùng mình một cái. Tục ngữ có câu, núi không có Lão Tử biết khi nào mới hết lạnh.
Thời điểm Sở Thanh Đồ vào căn cứ là thời gian một cuộc cách mạng xảy ra, phê phán địa chủ, tranh cãi, đánh nhau với bọn đầu trâu mặt ngựa. Lúc đó ông ấy là một tù nhân cải tạo lao động, vợ ông là cô Cả của giai cấp tư sản. Họ đang được giáo dục lại hàng ngày bởi những người bần nông và trung nông.
Đó là điều ông sợ nhất.
Nhưng bây giờ thì sao, tất cả đều liên quan đến tiền, tranh nhau làm đại phú ông, mọi người tranh nhau để trở thành người giàu có. Tất nhiên Sở Thanh Đồ rất giỏi trong lĩnh vực thuộc chuyên môn của mình, ông ấy là lực lượng nòng cốt của toàn bộ cơ sở sinh hóa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!