Lúc trước tại thời điểm cưới Lâm Bạch Thanh, anh không bao giờ nghĩ cha vợ anh lại là một bậc thầy hóa học.
Lại nói tình hình bên Tiết Sưởng lúc này.
Đây là một ốc đảo nằm giữa sa mạc nằm ở phía Đông Tân Cương.
Mặt hồ trong xanh, bao quanh bởi những cây bạch dương, những ngôi nhà ngói đỏ được xây dựng vào những năm sáu mươi, những bức tường trắng loang lổ vì phơi nắng, tám chữ to [Đề cao cảnh giác, bảo vệ Tổ quốc] vẫn còn đỏ tươi.
Ánh mặt trời rực rỡ chói chang chiếu vào trong phòng và chiếu lên mặt một người đàn ông tóc hoa râm, ông ấy chậm rãi giơ một bàn tay với đầy vết sẹo trên mu bàn tay lên, tháo kính xuống, khuôn mặt gầy gò vàng vọt với hốc mắt trũng sâu.
Ông vẫn mặc bộ quân phục kiểu năm sáu lăm cũ, màu xanh đã bạc, không xanh cũng không trắng.
Ngoài ra còn có những miếng vá lớn được khâu cẩn thận ở đầu gối và hốc khuỷu tay có màu cũ hơn.
Ông ấy im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi có người từ bộ phận an ninh nhắc nhở: “Ông Sở, ông đã cúp điện thoại, quyền dùng điện thoại của ông đã hết, ông xem…”
Người đàn ông đột nhiên hoàn hồn, ông ấy nhìn điện thoại rồi vô thức đưa tay ra giật lấy chiếc điện thoại.
Người của bộ phận an ninh nhắc nhở: “Phải có giấy phê duyệt mới gọi được.”
Đây là căn cứ, nhân viên nội bộ bị cấm giao tiếp với thế giới bên ngoài khi chưa có sự chấp thuận của cấp trên. Người đàn ông này đã ở đây hai mươi năm, tất nhiên ông ấy biết rõ tất cả các quy định, gật đầu nói một tiếng vất vả với người lính canh rồi đứng dậy ra ngoài.
Đi qua khoảng sân đã được dọn dẹp sạch sẽ, đi qua những dãy cửa khóa chặt, đi thẳng đến phía sau cùng, đến một cánh cửa có rèm màu xanh lam, tay ông run rẩy một hồi rồi móc ra chiếc chìa khóa nhỏ mở ổ khóa sắt, sau đó ông ấy bước vào.
Một cái giường xếp, và một chiếc bàn làm việc được trải một lớp sỏi mỏng. Đây là điều bình thường ở vùng sa mạc, sau vài giờ nếu mặt bàn không được lau sạch, nó sẽ dính một lớp sỏi mỏng. Đêm nào cũng phải quét giường nếu không người dính cát sẽ không ngủ được.
Theo thói quen ông lấy giẻ ra lau bàn trước rồi mới lau ghế, sau đó ông ấy bảo Tiết Sưởng ngồi xuống, ông cũng ngồi xuống mép giường. Đặt chiếc kính lên đùi, ông cố gắng kiềm chế đôi chân đang run rẩy của mình và hỏi: “Thật sự là… con gái mình?”
Tiết Sưởng không thô lỗ trong công việc, bất kể trong tình huống nào, ông ấy luôn mạnh dạn, cẩn thận và quyết đoán.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!