Đã mấy ngày rồi, cô không biết cơ quan đặc thù không chịu thả người hay căn bản là Tiết Sưởng không tìm người giúp cô. Mãi như thế cho đến cuối tuần, lúc này Lâm Bạch Thanh đã lên kế hoạch tự mình đến biên giới. Sau khi ăn sáng xong, cô đang lật danh bạ điện thoại, đang định gọi cho Liễu Yến đặt vé máy bay thì điện thoại cố định trong nhà bất ngờ vang lên.
Cố Bồi đang ôm con gái đứng trước bàn trang điểm nhìn cô bé phá Stormtrooper của mình, khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh bắt máy, anh chào một tiếng rồi lập tức nói với vợ: “Là Tiết Sưởng, ông ấy muốn tìm em.”
Lâm Bạch Thanh vừa nhận ống nói thì trong điện thoại đã vang lên tiếng cười quen thuộc của Tiết Sưởng.
“Bác sĩ Tiểu Thanh, chỗ chú có một người, chú đoán cháu rất muốn nói chuyện với người này một chút, nhưng mà chú tốn rất nhiều thời gian mới tìm được người này, nếu cháu muốn nói chuyện với cậu ấy thì trước tiên cháu phải đáp ứng chú một điều kiện.” Ông ấy nói.
Lâm Bạch Thanh ngẩng đầu nhìn Cố Bồi, Cố Bồi cũng đang nhìn cô.
Cùng lúc đó, hai người đều có linh cảm, người ông ấy nói chắc chắn là Sở Thanh Đồ.
Lần đầu gặp Thẩm Khánh Nghi, Lâm Bạch Thanh cũng không căng thẳng như này.
Nhưng Sở Thanh Đồ thì khác, tất cả mọi người đều không giống nhau.
Ông ấy không chỉ là cha cô về mặt sinh lý học, châm cứu điện, dẫn truyền thần kinh, chụp 3D hóa kinh lạc, ông là người thứ hai sau Cố Minh có thể là sư phụ về trung y của Lâm Bạch Thanh.
Cô căng thẳng, cô thấy trên môi cô như có tĩnh điện, Liếm môi một cái, cô hỏi: “Điều kiện gì?”
Tiết Sưởng cũng có điểm tò mò của mình, mà điểm tò mò đó nằm trên người Cố Bồi.
Ông ấy nói: “Chú đã hỏi các nhà lãnh đạo quân đội, bọn họ nói Cố Bồi đã dùng một loại hóa chất để đánh b.o.m con thuyền, chỉ cần không liên quan đến cụ thể công thức thì không có gì phải giữ bí mật, chú không phải khủng bố cũng không hiểu hóa học, nếu đưa nguyên liệu cho chú, chú cũng không tạo ra b.o.m được, cháu bảo Cố Bồi nói sơ sơ cho chú, chú ý, nhất định chú có thể hiểu được.”
Sở Sở nhìn cha rồi nhìn mẹ rồi lại chỉ điện thoại: “Ơ?”
Lâm Bạch Thanh đang nhìn Cố Bồi, tim vọt lên tận cổ họng, cô khàn giọng hỏi: “Có thể nói không?”
Thật ra cô cũng rất tò mò, là một bác sĩ, rốt cuộc anh đã làm gì để một con thuyền nổ tung.
Cố Bồi nhìn điện thoại một lúc lâu rồi thản nhiên nói: “Ở đáy thùng dầu có một ngăn chứa bạc fulminat, ông cũng biết bạc fulminat đó, nó là một loại chất đặc biệt cực kỳ không ổn định, nó cực kỳ nhạy cảm với nhiệt, áp suất và điện.”
Trước đây Tiết Sưởng từng làm việc trong một nhà máy sản xuất đồng nên ông ấy được coi là dân bán chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.
Ông ấy lập tức phủ nhận Cố Bồi, ông ấy nói: “Tôi biết bạc fulminat, đó là loại thuốc nổ kiểu cũ, nó cần một ngòi nổ để phát nổ.”
Cố Bồi nói: “Bọc nó trong cát sỏi, sự ma sát và rung động sẽ khiến nó phát nổ.”
Tiết Sưởng cho rằng mình đã hiểu ý: “Ý cậu là, lúc bọn họ vận chuyển dầu, dầu sẽ nổ?” Ông ấy lại nói: “Không thể nào, vậy tại sao chúng ta vận chuyển dầu nó lại không nổ? Hơn nữa, chỉ một ít bạc fulminat mà có thể làm nổ thuyền, cậu đùa tôi đấy à?”
Cố Bồi kiên nhẫn nói: “Khi có dầu trong thùng và áp suất ổn định, nó sẽ không phát nổ, khi hết đầu, một va chạm nhẹ sẽ khiến bạc fulminat trong thùng phát nổ, nhưng đây chỉ là vụ đầu tiên. Và thứ thực sự có uy lực được bọc trong đó là tinh thể thủy ngân fulminat, nó gây ra vụ nổ lớn thứ hai.”
Bây giờ thậm chí Tiết Sưởng còn bối rối hơn.
Ông ấy lại hỏi: “Thủy ngân fulminat, tôi chưa từng nghe nói qua, cái này là cái gì, bên ngoài có bán không, trên thị trường có không, tội phạm có thể lấy được không, có khả năng phục chế nó hay không?”
Cố Bồi sắp mất kiên nhẫn, anh nhẫn nại nói: “Liên quan đến công thức hóa học, tôi không thể giải thích cho ông ngay bây giờ, nếu ông muốn tìm hiểu nó thì dễ thôi, hãy gọi cho tôi vào lúc khác hoặc chỉ cần hỏi giáo viên hóa học cấp ba đó, bọn họ biết hết mà.”
Mặc dù Tiết Sưởng từng làm việc trong một nhà máy hóa chất nhưng ông ấy không hiểu hóa học, nghe xong ông ấy như lọt vào sương mù.
Mà một khi chuyên ngành đã rơi vào phạm vi sụp đổ, không hiểu gì cả, muốn hỏi họ cũng không biết nên hỏi như thế nào.
Ông ấy im lặng nửa ngày, vẫn không hiểu, ông ấy cảm khái nói: “Nếu cậu là tội phạm, tôi chỉ sợ không bắt được cậu thôi.”
Trong điện thoại, ông ấy không ngừng thở dài, ông ấy bùi ngùi nói: “Không phải cậu là bác sĩ sao, sao cậu lại hiểu những chuyện này?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!