Tiểu Thanh cũng hỏi: “Bệnh viện nói không biết, hỏi quân khu quân khu cũng nói không biết, rốt cuộc anh chị đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Xuân Đình cũng ở đó nhưng ông cụ không nói gì.
Dù sao Sở Sở còn nhỏ, trong trí nhớ của cô bé mẹ vẫn luôn thơm tho, bây giờ đã trở nên hôi hám, mặt mũi cũng bẩn thỉu, có lẽ cô nhóc không nhận ra mẹ mình, cô bé không thèm liếc nhìn mẹ mình một cái.
Nhưng ngay khi Lâm Bạch Thanh nghĩ rằng con gái không nhận ra mình, cô thu dọn quần áo và chuẩn bị đi giặt, đột nhiên cô thấy hai hàng nước trào ra từ đôi mắt của cô nhóc, hai mắt đẫm lệ nhìn cô chằm chằm, mà chờ lúc cô mang quần áo ra ngoài, cô nhóc cũng oa lên một tiếng, khóc rống lên.
Kể từ khi được sinh ra, đây là lần đầu tiên Sở Sở khóc thảm thiết như vậy.
Mãi cho đến khi bế cô nhóc đến phòng tắm, cô đổ đầy nước vào bồn tắm nhỏ của cô, hai người tắm với nhau, cô vắt hết sữa cũ đi và cho cho cô nhóc b.ú ít sữa thì cô nhóc mới ngừng thút thít.
Liễu Liên Chi và Sở Xuân Đình thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện.
Đặc biệt là Liễu Liên Chi, nếu không có Mục Thành Dương hỗ trợ châm cứu điều trị, bệnh tim của bà ấy còn sắp tái phát.
Mặc dù Sở Xuân Đình đỡ hơn nhưng đã ba ngày ông cụ chưa chợp mắt.
Tuy rằng nhân lúc Lâm Bạch Thanh đi tắm rửa, Cố Bồi giải thích ngọn nguồn cho hai người nhưng hai người họ vẫn rất tức giận. Suy cho cùng người già thích bênh vực người của mình nhất, Sở Sở khó chịu, bọn họ càng tức hơn. Quan lớn Sở Xuân Đình mà tức giận thì lại bắt đầu lớn tiếng.
“Tuy rằng tôi không phải là người cha tốt nhưng tôi không đối xử với Thanh Đồ như hai người các cháu, đứa nhỏ dù còn nhỏ nhưng vẫn là người, sao có thể bỏ đi mà không chào con bé, nói đi là đi?” Ông cụ căm giận bất bình nói.
Lúc này Liễu Liên Chi không đáp lời, dù sao Sở Xuân Đình đối xử với con trai ông cụ cũng không bằng vợ chồng Cố Bồi với Sở Sở.
Chuyện trong nhà không có gì to tát, tùy tiện xử lý một chút là xong.
Trước mắt Lâm Bạch Thanh vẫn thấy sốt ruột, cô muốn liên lạc với Sở Thanh Đồ càng sớm càng tốt. Vì Thẩm Khánh Nghi và vị nữ tiến sĩ bị ung thư kia dự tính sẽ đến vào tuần sau.
Hơn nữa lần này khi cô gọi điện thoại tới, kỳ hóa trị mới của vị nữ tiến sĩ kia đã kết thúc và cũng đã lấy được kết quả kiểm tra đo lường, bệnh tình của bà ấy cũng có một bước tiến rõ ràng, đối phương sau khi làm hóa trị xong, tuy chưa xuất hiện tình trạng hạch bạch huyết di căn nhưng có xác suất cực kỳ lớn.
Trong lĩnh vực điều trị ung thư v.ú bằng trung y, tốt nhất là dùng ngân châm và thuốc trung y, nhưng ung thư v.ú dạng viêm là loại ung thư v.ú khó trị nhất, Lâm Bạch Thanh muốn bổ sung thêm vật lý trị liệu bằng điện xem hiệu quả có tốt hơn chút không.
Nhưng châm cứu điện không giống châm cứu bình thường.
Giống điện châm trị bệnh Parkinson, được Sở Thanh Đồ nghiên cứu trước, mà ông lại dựa trên cơ sở dữ liệu thực nghiệm khổng lồ để suy luận ra và được Mục Thành Dương đưa vào thực tế.
Một loại bệnh khác, nếu không có số liệu thí nghiệm, Mục Thành Dương cũng không dám.
Tương tự Lâm Bạch Thanh cũng vậy, cô chỉ là một bác sĩ trung y địa phương, không có số liệu thì cô không dám mạo hiểm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!