Lâm Bạch Thanh nghĩ gì đó, cô vội nói: “Không cần đâu cục trưởng Ngô.” Cô lại hỏi: “Thời tiết bên ngoài thế nào?”
Cục trưởng Ngô nói: “Hình như trời sắp mưa.” Ông ấy nói tiếp: “Tôi đi thương lượng với lãnh đạo một chút.”
Lâm Bạch Thanh lại nói: “Không cần đâu chú.”
Cô giải thích: “Cháu chỉ gặp lão Phàn một lần, mùi nồng đậm nhất trên cơ thể ông ta giống mùi trên cơ thể chú bây giờ, mùi thuốc lá, mùi biển tanh và mùi dầu động cơ, cháu nghĩ mùi này rất đặc biệt, chỉ ông ta mới có, nhưng cháu lại ngửi thấy trên người chú chứng tỏ mùi này rất phổ biến. Cho nên chúng ta không thể căn cứ vào đó, muốn xác định là ai thì vẫn nên dựa vào đôi chân đi.”
Dừng một chút, cô lại nói: “Hôm nay và ngày mai, chỉ cần ông ta ra biển, chắc chắn chân ông ta sẽ đi khập khiễng.”
Cục trưởng Ngô: “???”
“Hôm nay và ngày mai, chân ông ta sẽ đi khập khiễng sao?” Ông ấy tưởng mình nghe lầm nên lặp lại.
Lâm Bạch Thanh kiên định nói: “Đúng, cháu chắc chắn, nhất định hôm nay và ngày mai chân của ông ta sẽ đi khập khiễng.” Cục trưởng Ngô nghe xong, đầu tiên ông ấy nhíu mày, sau đó ông muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn xuống. Cuối cùng, ông véo vào đùi mình một cái thật mạnh.
Với cảm xúc phức tạp, ông ấy nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt rồi nói: “Cháu có chắc hôm nay và ngày mai chân ông ta sẽ đi khập khiễng không?” “Vâng, cháu chắc chắn.” Lâm Bạch Thanh nói.
Ngay lập tức khuôn mặt cục trưởng Ngô trở nên méo mó.
Người phụ nữ này là vợ của Cố Bồi, là một bác sĩ trung y, vì còn quá trẻ nên cục trưởng Ngô không tin tưởng cô. Vừa nãy phát hiện mũi cô rất tinh, ông ấy có chút khâm phục nhưng cái gì được gọi là hôm nay chân lão Phàn sẽ đi khập khiễng chứ? Chẳng lẽ chân đi khập khiễng mà người ta còn thông báo cho cô?
Cô là thầy bói hay cô biết cách làm chân lão Phàn phải đi khập khiễng?
Vốn là một đồng chí nữ và là người nhà quân nhân đến xin được tham gia nhiệm vụ, ai cũng tò mò và kính trọng cô. Nhưng khi nói đến sự an toàn tính mạng của người cung cấp thông tin, những lời cô nói là vô căn cứ, cục trưởng Ngô có chút tức giận!
Nhưng xét cho cùng, những người tham gia vào hoạt động tình báo đều có hiểu biết sâu rộng, ông ấy cũng có hàm dưỡng của mình, ông ấy ra hiệu cho cô nói tiếp. Và từ giờ phút này trở đi, điều ông ấy muốn thấy chính là sự chuyên nghiệp của một bác sĩ trung y lâu năm.
Lâm Bạch Thanh nói thêm: “Cục trưởng Ngô chưa theo dõi lão Phàn ở cự ly gần phải không?”
Vì lão Phàn đã lớn tuổi, không lo liệu việc chính và ít có sự ảnh hưởng trong băng đảng nên cục tình báo ít chú ý đến ông ta.
Cục trường Ngô gật đầu: “Quả thực ông ta không phải là đối tượng chúng tôi tập trung vào.”
“Nếu chú tập trung theo dõi ông ta, chú sẽ phát hiện ra ông ta bị viêm khớp mãn tính và viêm màng hoạt dịch do trời lạnh.” Chỉ ra ngoài cửa sổ và nói: “Bệnh viêm khớp sợ nhất những ngày mưa, thậm chí còn sợ ra biển!”
Cục trưởng Ngô vỗ một cái, ông ấy kinh ngạc nói: “Ông ta đi khập khiễng vì ông ta có đôi chân bị thấp khớp, sợ mưa sợ ẩm?”
Phải biết rằng vừa nãy ông ấy cứ tưởng Lâm Bạch Thanh nói bậy, giả thần giả quỷ.
Nhưng bây giờ ông ấy mới nhận ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tại sao một người lúc thì khập khiễng lúc thì không.