Đi ở bến cảng, theo lý thì trời tháng 10 không lạnh.
Nhưng hôm nay hôm nay gió thổi rét thấu xương, trong không trung có những hạt mưa bay lẻ tẻ, vừa ẩm vừa ướt, cái lạnh cắt da cắt thịt. Thật ra hôm qua Cố Bồi đã nói, anh phải nghĩ cách cho nổ tung du thuyền.
Nhưng lúc đó Lâm Bạch Thanh cho rằng anh cũng có ý nghĩ viển vông như Tiết Sưởng, sắp mắc sai lầm. Nhưng vì Tiết Sưởng cũng không biết nó là gì thì chắc chắn không phải. Đối với một bác sĩ như Cố Bồi, anh có thể tạo ra thứ gì có thể làm nổ tung du thuyền.
Cô thành thật nói: “Cháu cũng không biết.”
Tiết Sưởng nói: “Cháu là vợ nó, mạng người là chuyện quan trọng, nó không nói với chú thì phải nói với cháu, nó muốn tự mình lên tàu, nhỡ có chuyện gì xảy ra, tất cả chúng ta đều phải chết, nó không nói cho cháu sao?”
Đột nhiên Lâm Bạch Thanh dừng lại, lúc này cô mới nhận ra chắc chắn Cố Bồi đã làm thứ gì đó, mà thứ đó nhất định phải do anh mang lên thuyền, hơn nữa đó là một thứ đặc biệt nguy hiểm, có khả năng khiến anh mất mạng.
Thấy Cố Bồi đi tới, cô vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tiết Sưởng cũng cũng nói: “Quân y Cố, chuyện này cậu hợp tác với chúng tôi, dù sao cậu cũng phải nói cho tôi biết đây là thứ gì chứ.”
Khuôn mặt Cố Bồi lạnh lùng, giọng điệu thờ ơ: “Chuyện liên quan đến bí mật quân sự, xin lỗi, tôi không thể nói cho ông biết được.”
Tiết Sưởng hỏi ngược lại: “Cậu yêu cầu tôi hợp tác, yểm trợ cậu nhưng tôi không biết cậu mang cái gì thì làm sao có thể yểm trợ cậu chứ?”
Cố Bồi nói: “Ông chỉ cần thực hiện nhiệm vụ của ông là được, tôi sẽ đến một mình.”
Tiết Sưởng gấp muốn chết: “Nhỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm tôi yểm trợ cậu kiểu gì?”
Thấy sắc mặt Lâm Bạch Thanh trắng bệch, Cố Bồi vội an ủi vợ: “Chỉ là một lần thử nghiệm thôi mà, xác suất thành công không cao nhưng khả năng thất bại rất lớn nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của chúng ta.”
Anh vừa nói như vậy, Lâm Bạch Thanh thấy thoải mái hơn nhưng Tiết Sưởng lại không vui: “Quân y Cố, chúng ta đã đồng ý cho nổ tung con tàu, không ngờ cậu chỉ nói giỡn thôi, cậu không nghiêm túc sao?”
Cố Bồi nói: “Đồng chí Tiết Sưởng, tiền đề đánh b.o.m con tàu là đảm bảo an toàn cho tính mạng của mọi người, an toàn là trên hết.”
Điều mà Tiết Sưởng phải đối mặt là kẻ thù đã g.i.ế.c c.h.ế.t vợ con ông ấy, ông ấy muốn mọi người phải chết, an toàn là cái rắm.
Ông ấy tức giận đốt một điếu thuốc, rít hai hơi rồi cố ý đập vào chân Cố Bội: “Đã là lúc nào rồi mà còn nói chuyện an toàn với ông đây, không hổ là người cầm d.a.o mổ, Bồ tát còn sống cũng phải nhường chỗ cho cậu.”
Cố Bồi mắc chứng sạch sẽ, khi nhìn thấy tàn thuốc dưới chân mình, mặt anh lập tức tái đi.
Khi hai người cãi nhau, vẻ mặt của hai người lính đều ủ rũ, có lẽ vì sợ Lâm Bạch Thanh sợ hãi, một người trong số họ an ủi Lâm Bạch Thanh: “Chị dâu, tính đồng chí Tiết Sưởng như vậy đấy, chị đừng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của chị.”
Vừa rồi, khi nghe nói Cố Bồi cũng muốn lên thuyền, tim Lâm Bạch Thanh đã muốn vọt lên tận cổ họng.
Nhưng sau khi anh cãi nhau với Tiết Sưởng một hồi, cô lại không thấy lo nữa.
Cố Bồi và Tiết Sưởng có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, nói một cách thẳng thắn, anh là đồ nhát gan, anh trân trọng mọi thứ từ thị lực đến từng ngón tay, từng tấc da thịt đến cả sức khỏe của mình.
Anh rất có lý trí và trân trọng cuộc sống của mình, anh không thể mạo hiểm mạng sống của mình vì một điều gì đó. Tuy nhiên, rốt cuộc thứ mà máy dò kim loại không thể phát hiện và có thể phát nổ mà không làm bọn họ bị thương là gì? Thực sự Lâm Bạch Thanh cũng tò mò như Tiết Sưởng.
Trong nháy mắt đã đến lúc lên thuyền, hơn nữa Cố Bồi luôn có thói quen đeo balo, trên thuyền có mấy binh lính, thấy anh đến, bọn họ mỉm cười chào đón, một người chỉ vào balo của anh nói: “Chúng tôi có thể kiểm tra đồ trong balo được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!