Phương pháp điện châm, cảm giác lan truyền dọc theo lạc mạch, 3D hoá kinh lạc, tất cả đều là kết quả nghiên cứu khoa học của ông ấy sao? Nếu đúng là như vậy, đây chính là sự bổ trợ rất lớn dành cho Linh Đan Đường, thậm chí là toàn bộ sự nghiệp trung y của cả nước Hoa.
Nhưng bây giờ ông ấy vẫn đang phục vụ quân ngũ, hơn nữa hộ khẩu của ông ấy đã bị gạch bỏ, hồ sơ cũng xác nhận là đã tử vong. Nếu vậy liệu có thể tiết lộ thân phận của ông ấy được không, ông ấy có thể xuất ngũ không, có thể làm một nhân viên nghiên cứu bình thường không?
Còn nữa, nếu ông ấy đang tại ngũ mà lại đăng bài lên báo thì có vi phạm pháp luật không, nếu cô tiết lộ chuyện này ra ngoài, liệu có gây phiền phức cho ông ấy không?
Ngoài ra, thân phận của ông ấy đặc biệt như vậy, liệu sẽ như Tiết Sưởng nói không, rằng thân phận của ông ấy sẽ được bảo mật cho đến chết? Lâm Bạch Thanh suy nghĩ về việc này suốt chuyến đi, chớp mắt xe đã đến Thâm Hải.
Nhưng hai người không đến Quân khu Hải quân mà tới bến tàu quân dụng, Tiết Sưởng và hai người lính đến cùng ông ấy đang chờ họ ở bến tàu. Tiết Sưởng là kiểu người dù có lấy giấy chứng nhận ra thì cũng bị người khác lầm tưởng là làm giả giấy tờ.
Ông ấy vừa to vừa đen, còn cao lớn, ánh mắt đằng đằng sát khí, hoàn toàn không giống cảnh sát chút nào mà giống dân xã hội hơn.
Còn hai người lính còn nói, theo như Cố Bồi nói, đã được tuyển chọn đặc biệt ở biên giới, chẳng những đấu tay đôi tốt mà còn giỏi b.ắ.n súng. Hôm nay ba người mặc thường phục, đang đứng ở bến tàu.
Lâm Bạch Thanh không hề tò mò về nhiệm vụ tiếp theo, điều mà cô muốn biết nhất bây giờ là cha của cô, Sở Thanh Đồ.
Thấy hai người họ đi tới, Tiết Sưởng dẫn đường, không biết là đang đi đâu, Lâm Bạch Thanh cố ý đi sát ở phía sau, lấy ra bài viết mà cô giữ ở trong túi, đi thẳng vào vấn đề: “Chú nhìn bài viết này xem, thấy có quen không, có nhận ra không?”
Tiết Sưởng nhìn thấy chất liệu giấy và cách sắp chữ, tưởng đây là bài viết mà mình đưa cho Cố Bồi, ông ấy vơ lấy, nhỏ giọng mắng: “Bác sĩ nhỏ, cháu có hiểu quy tắc không vậy, có biết phải đốt thứ này sau khi đọc không?”
Nhưng lúc nhìn kỹ nội dung trên đó, lại nói: “Đây là gì vậy, ở đâu ra?”
Lâm Bạch Thanh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Các chú làm việc trong cơ quan đặc thù có thể tự gửi bài viết ra ngoài, đăng lên báo không? Ví dụ như là qua mặt an ninh để lén lút gửi thư ấy?”
Tiết Sưởng thấy câu hỏi của cô thật ngớ ngẩn, ông ấy nói: “Bác sĩ nhỏ à, nơi đó ở sâu trong sa mạc lớn đấy, chim bay còn không tới, ai mà có thể tự ra ngoài để gửi thư chứ, không thể nào đâu. Tất cả thông tin dưới dạng văn bản của cơ quan đặc thù đều phải trải qua xét duyệt của vài bộ phận mới được gửi ra ngoài.”
Nói như vậy có nghĩa là Sở Thanh Đồ không làm trái quy định, bản thảo đã được cấp trên xét duyệt rồi mới được gửi đi.
Như vậy, nếu cô nói chuyện này ra sẽ không gây ảnh hưởng xấu cho ông ấy. Những chuyện còn lại thì phải chờ Tiết Sưởng trở về mới làm được.
Hơn nữa sau khi biết vợ và con gái Tiết Sưởng đã c.h.ế.t vì bị tên buôn bán ma túy trả thù, Lâm Bạch Thanh cũng rất thương ông ấy, đương nhiên cũng lo lắng vì nhiệm vụ này, hơn nữa ông ấy đã hứa, sau khi xong chuyện ngày hôm nay sẽ trở về biên giới.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!