Đã chín tháng từ khi sinh con gái, Lâm Bạch Thanh chưa bao giờ thoải mái như lúc này.
Uống một ngụm coca rồi đặt vào giá đỡ, thoa kem chống nắng xong, cô lấy bản thảo mà Cố Bồi đưa cho mình ngày hôm qua từ trong túi ra, so sánh với bản mà Cố Bồi đưa cho mình. Thật ra ngày hôm qua cô đã suy nghĩ, hai bản thảo này đều được in bằng khuôn bế, hơn nữa còn dùng mực giống nhau, chứng tỏ chúng có cùng xuất xứ.
Cô suy luận dựa trên mùi hương, còn Cố Bồi thì dựa vào các chi tiết.
Anh nói: “Em xem, hai bản thảo này đều dùng chữ Hán giản thể lần hai vào những năm bảy mươi, mà chữ Hán giản thể lần hai chỉ dùng trong ba năm đã bị loại bỏ, khuôn bế dùng loại chữ này không nhiều. Thế nên chúng ta có thể khẳng định hai bản thảo này được in cùng một máy in.”
Anh nói tiếp: “Anh lấy tờ bản thảo này từ căn cứ thí nghiệm của Tiết Sưởng. Vốn dĩ ông ấy định thiêu hủy nó ngay tại chỗ sau khi cho anh xem xong, nhưng anh đã đề nghị ông ấy cho em xem rồi mới thiêu huỷ.”
Lúc này Lâm Bạch Thanh đang so sánh hai bản bản thảo.
Mùi hương chỉ có thể xác định mực in, nhưng Lâm Bạch Thanh còn chưa đọc kỹ bản thảo, bây giờ mới thấy đúng thật là hai bản thảo này đều dùng chữ Hán giản thể lần hai từng được phổ biến trong thời gian ngắn ngủi, cùng một loại mực in, cùng chữ giản thể, hơn nữa vết mực bị lem trên mép giấy cũng hoàn toàn giống nhau, đúng là được in cùng một máy.
Lại nói, ngày hôm qua khi nhìn thấy thí nghiệm được thực hiện bởi “người thí nghiệm số 02 Sở Thanh Đồ”, Lâm Bạch Thanh đã nghĩ liệu người thần bí gửi bài cho “Báo trung y Nội Mông” có phải là cha cô hay không, cho dù không phải thì chắc chắn cũng là đồng nghiệp của ông ấy.
Vì các thí nghiệm hoá chất trên cơ thể con người chỉ có thể được thực hiện khi có sự cho phép của quân đội.
Theo ý của Tiết Sưởng, căn cứ thí nghiệm của họ chắc hẳn phải ở gần biên giới giáp với Nội Mông, bởi vì khoảng cách càng gần thì người thần bí kia mới có thể gửi bản thảo đến Nội Mông được.
Thấy Lâm Bạch Thanh đã xem xong, Cố Bồi cầm lấy nó, dừng xe ở ven đường rồi mới nói tiếp: “Đã hiểu chưa, rất có thể tác giả của bài viết đó chính là cha của em.”
Nói xong, Cố Bồi xuống xe, đứng ở ven đường, bật bật lửa đốt trụi bản thảo, sau đó dẫm lên tro để nó nát thành bụi, lúc này mới dùng giấy vệ sinh để lau giày, ném giấy vệ sinh vào thùng rác rồi lên xe.
Từ lúc nãy anh đã im lặng không nói, Lâm Bạch Thanh cười bối rối, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Tiết Sưởng xin tài liệu từ căn cứ, đương nhiên, thí nghiệm ở căn cứ chỉ là một cách kiểm tra tính khả thi, cũng không phải nói chính phủ cho phép quân đội triển khai hoạt động khủng bố, mà ông ấy lấy cớ đối phó với tổ chức khủng bố để xin bản thảo, đương nhiên không dám nói mình muốn làm b.o.m người. Nếu ông ấy dám nói như vậy, chắc chắn sẽ bị ngăn chặn và đưa lên toà án quân sự.
Nhưng trời xui đất khiến thế nào, tài liệu ông ấy xin được lại lọt vào tay Cố Bồi.
Suy luận từ hai bản bản thảo này thì rất có khả năng tác giả của bản thảo không phải là đồng nghiệp, mà chính là Sở Thanh Đồ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!