Ăn xong, lúc hai người đang đi dạo trung tâm thương mại anh ấy còn mua cho cô ấy một chiếc đồng hồ hiệu Titoni làm quà. Không nhắc đến hai người họ, Cố Bồi vẫn đến phòng thí nghiệm để tăng ca nên đã đi rồi, Lâm Bạch Thanh thì bế con gái đi tắm.
Lại nói, Cố Vệ Quốc đã đột ngột trở về, vì đầu tư chứng khoán thua lỗ, anh ta bắt đầu nhắc tới chiếc đồng hồ vàng. Lâm Bạch Thanh đang cân nhắc không biết có nên lấy chiếc đồng hồ ra rồi giấu ở nơi khác không. Nhưng nếu muốn đào thì cách vách có người ở nên cũng không tiện. Sau khi tắm cho Sở Sở xong, cô vẫn luôn suy nghĩ nên làm gì với những chiếc đồng hồ đó. Khi cô vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, nghe thấy Kiều Dẫn Đệ ở cách vách đang gọi: “Bác sĩ Tiểu Lâm?”
Thấy Lâm Bạch Thanh quay đầu lại, cô ta cười nói: “Tôi nghe người ta nói thím không những có bà ngoại là địa chủ mà còn có ông nội là đại gia, cứ vài bữa là lại giúp đỡ thím. Thím may mắn lắm đó nha, nhớ trước đây thím chỉ là một đứa trẻ ốm yếu đến nhà họ Cố để ăn xin, nếu không có tấm lòng lương thiện của nhà họ Cố thì thím đã c.h.ế.t từ lâu rồi, ai ngờ lại được gặp lại gia đình như bây giờ.”
Những gì cô ta nói cũng không sai, nhưng giọng điệu thì không thấm nổi.
Lâm Bạch Thanh bế Sở Sở bước qua, nhìn thấy Kiều Dẫn Đệ cũng đang ôm đứa con trai mập mạp của cô ta.
Thấy cô lại gần, cô ta nói tiếp: “Đứa con gái của thím còn nhỏ mà trông xinh quá, sau này chắc chắn không lo chuyện cưới gả rồi.”
Lời này càng khó nghe hơn, ai nói sinh con gái ra là phải gả cho người khác?
Đối với người phụ nữ quái đản này, Lâm Bạch Thanh cũng sẽ không khách sáo, cô nói: “Đúng rồi, con gái của tôi xinh đẹp nhường này, không như con trai của cô, xấu quá, không giống con cháu nhà họ Cố chúng tôi gì cả.”
Kiều Dẫn Đệ sửng sốt, bỗng nói: “Lâm Bạch Thanh, sao nó lại không phải con của nhà họ Cố chứ, thím ngậm m.á.u phun người.”
Phải biết rằng Lâm Bạch Thanh chính là một bác sĩ trung y lâu năm cực kỳ có kinh nghiệm, tuy không giống cách kiểm tra DNA của phương Tây nhưng cũng có những cách lập luận về mặt di truyền học. Đời trước cô không nhìn kỹ con trai của Kiều Dẫn Đệ nên không nói gì, mà bây giờ, cô cẩn thận quan sát, Cố Vệ Quốc có đôi mắt hai mí to, gương mặt tròn, còn có dái tai lớn, đây đều là những đặc điểm mà người cha có thể dễ dàng di truyền cho con, nhưng con trai của Kiều Dẫn Đệ thì chẳng thừa hưởng được gì cả.
Mà khi cãi nhau với những người đàn bà đanh đá, quan hệ m.á.u mủ và cuộc sống cá nhân vẫn luôn là vũ khí sắc bén.
Lâm Bạch Thanh hừ mũi: “Tôi nói nó không giống Cố Vệ Quốc, nó xấu đấy, sao nào, cô giật mình à?”
Cô cố ý nói như vậy là chỉ muốn Kiều Dẫn Đệ sống an phận một chút, trở về thì nên biết điều, đừng cố cố gắng khoe khoang con trai qua bức tường nữa. Nhưng không biết thế nào, hình như Kiều Dẫn Đệ giật mình thật, sắc mặt trở nên trắng bệch, không nói tiếng nào đã quay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau, cô đã nghe loáng thoáng có tiếng chửi mắng của Cố Vệ Quốc, nào là con hoang, tạp chủng gì đó. Chỉ một lát sau đã thấy Kiều Dẫn Đệ bế con xách túi, vừa khóc vừa rời đi.
Một lát sau Cố Vệ Quốc cũng ra ngoài, rời đi.
Trong đầu Lâm Bạch Thanh nảy ra một suy nghĩ: Vậy con trai của Kiều Dẫn Đệ thật sự không phải là của Cố Vệ Quốc thật rồi.
Đương nhiên, sự tò mò của cô chỉ dừng lại tại đây, hôm nay còn có chuyện quan trọng, cô đi làm đã.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!