Trong nháy mắt, Lâm Bạch Thanh cảm thấy sợ hãi, cô chính là đứa trẻ mồ côi bị ép phải rời xa mẹ ruột. May mắn là cô gặp được một người mẹ nuôi tốt. Nhưng Sở Sở thì sao, nếu cô xảy ra chuyện, con cô phải làm sao bây giờ?
Lúc này cô nhóc lại vươn tay ra muốn cha bế, sau khi được cha bế lên, cô bé lại vặn đầu cha để cha nhìn mẹ, miệng thì kêu a ô, chắc là muốn cha làm lành với mẹ.
Lâm Bạch Thanh buột miệng nói: “Hay là thôi đi.”
Cố Bồi ngạc nhiên, chợt hỏi: “Em không muốn đi nữa à?”
Lâm Bạch Thanh nghĩ thế này, thật ra cô ấy không thể dựa vào chính bản thân mình để đưa trung y ra toàn thế giới.
Còn ở trong nước lại có một đám người làm truyền thông đã nhận lợi ích của các nhà máy nước N từ lâu, mở miệng chê trung y là mê tín từ thời phong kiến, ngậm miệng chê trung y vô dụng. Quan niệm “thuốc trung y chỉ toàn là giả dược” cũng từ bọn họ mà ra, “bôi xấu trung y” đã là một nghề mà một người có thể làm đến già.
Các thế hệ trung y luôn tận tâm nghiên cứu, truyền đạt và kế thừa y thuật, trị bệnh cứu người. Nhưng nhóm người “bôi xấu trung y” cũng đang cố gắng hết sức để dìm trung y xuống.
Nhưng Lâm Bạch Thanh chỉ là một bác sĩ trung y nhỏ nhoi của một phòng khám bình thường, bờ vai cô không thể đảm đương một trọng trách như vậy, hơn nữa bây giờ, sau khi cô có con gái, trung y không thể quan trọng bằng việc cô ở bên con gái mình được.
Thế nên ngay lúc này, Lâm Bạch Thanh thầm muốn lùi bước không muốn làm nữa. Nhưng nếu thật sự từ bỏ, những nỗ lực trước kia của coi sẽ thành công cốc, lúc này Lâm Bạch Thanh lại rất do dự.
Sở Sở cũng cảm nhận được cảm xúc của cha mẹ không ổn lắm, cô bé nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, đôi mắt to chớp chớp.
Vì đã mắc phải sai lầm lớn khi còn nhỏ, Cố Bồi làm gì cũng cẩn thận, suy nghĩ sâu xa, hơn nữa còn rất lý trí, là người không làm những điều mạo hiểm, cũng không bao giờ để bản thân rơi vào nguy hiểm.
Nhưng nếu vợ đã phân tích thiệt hơn rõ ràng như vậy, anh lại lý trí hơn cô, cũng chín chắn hơn. Bàn tay to xoa bả vai vợ, anh nói: “Vẫn nên đi thôi.”
Anh đứng dậy lấy áo khoác rồi nói: “Anh phải tranh thủ đến phòng thí nghiệm, tối ngày mai sau khi tan làm anh sẽ tới đón em.”
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Anh đến phòng thí nghiệm làm gì?”
Mẹ vừa hỏi xong, Sở Sở cũng nhìn ba: “O a?”
Cố Bồi lại xoa bả vai vợ: “Anh muốn thử xem có thể cho nổ tung một con thuyền trong một lần không.”
Lâm Bạch Thanh tưởng anh muốn cài b.o.m vào trong cơ thể Tiết Sưởng, vừa định ngăn anh lại thì Cố Bồi lại bỗng nhớ ra gì đó, anh đứng dậy đi vào nhà chính, cầm một xấp giấy viết thư đưa cho Lâm Bạch Thanh, hỏi cô: “Hẳn là chưa có nhiều đơn vị dùng khuôn bế kiểu này trong in ấn, anh chưa bao giờ thấy ở trong nước, em thì sao?”
Thứ anh lấy tới chính là bản thảo của người thần bí mà Lâm Bạch Thanh lấy ra từ ban biên tập tòa “Báo trung y Nội Mông”.
Tuy là giấy A4 nhưng lại in bằng sáp ong bằng các dụng cụ kiểu cũ, mực được dùng có chứa nhựa cây salix đỏ, vì chỉ được sản xuất ở phương bắc nên giấy in kiểu này chỉ có ở phương bắc.
Lâm Bạch Thanh cầm tờ giấy viết bản thảo lên ngửi, bỗng nhiên nhớ ra vừa rồi cô đã nhìn thấy giấy viết luận văn trong cặp sách của Tiết Sưởng, cô chợt nghĩ ra gì đó, phát hiện hai loại giấy này dùng chung một loại mực, cách sắp chữ cũng giống nhau như đúc.
Nói cách khác, bản thảo này và bài luận văn kia có cùng xuất xứ.
Cố Bồi vẫn chưa biết cô cũng đã xem qua bài báo này, anh nói: “Ngày mai nhớ mang cái này theo, anh muốn cho em xem một thứ thú vị.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!