Thấy cha không đáp lời, Sở Sở ngọng nghịu gọi thật to: “Ca… Cha.”
Nhưng cha vẫn không để ý tới mình, cô nhóc đau lòng mở miệng nấc lên một tiếng, nước mắt nước mũi chảy ướt cả mặt, quay sang mẹ muốn ôm, lẩm bẩm: “Me me me… Mẹ!”
Lâm Bạch Thanh ôm con gái, lấy chiếc khăn sữa lau nước mắt cho cô bé, dịu dàng nói: “Cha nghe thấy Sở Sở gọi rồi, cha rất vui, nhưng bây giờ cha hơi bận, một lát nữa cha sẽ đến dỗ con nhé.”
Sở Sở lại nhìn qua, thấy cha vẫn không nhìn mình, cũng không nhìn mẹ, buồn bã rơi nước mắt. Vì chưa từng dùng núm v.ú giả nên vào những lúc như thế này, cô bé lại muốn ngậm ti mẹ để được an ủi.
Hai đời Lâm Bạch Thanh mới có một đứa con nên khá nuông chiều, đáp ứng mọi đòi hỏi của con, con gái vừa đưa miệng tới, cô đã định vén áo lên theo bản năng.
Nhưng Cố Bồi có nguyên tắc, anh ngăn cô lại: “Bây giờ Sở Sở không đói bụng, đừng tạo thói quen nghịch ti cho con bé.”
Anh ôm con đến bên cạnh điện thoại, im lặng một lúc rồi cầm chiếc điện thoại trên bàn trang điểm lên.
Thấy anh bấm số điện thoại của tham mưu trưởng Lục, Lâm Bạch Thanh bèn đi vào phòng bếp dọn thức ăn.
Lúc cô bày thức ăn ra xong thì anh cũng đã nghe điện thoại xong.
Cơm hôm nay do bà v.ú làm, đồ ăn do Liễu Liên Chi chọn, tất cả đều là món mà Lâm Bạch Thanh thích, miến sò điệp xốt tỏi, hàu ốp lết, canh khổ qua với sườn heo, còn có một nồi cơm niêu lớn.
Người đang cho con b.ú dễ đói dễ khát, Lâm Bạch Thanh bưng chén canh khổ qua uống liền một hơi, lúc đặt xuống thì nhìn thấy Sở Sở đang vừa nhìn mình vừa l.i.ế.m môi.
Lại nói, Sở Sở không chịu ăn các món ăn bổ sung như mì, cháo, trái cây xay nhuyễn.
Nhưng cô bé lại muốn ăn canh à?
Thế nên Lâm Bạch Thanh múc một muỗng canh nhỏ cho cô bé nếm thử.
Hương vị thanh đạm nhưng hơi đắng, người bình thường sẽ không thích, cô đoán trẻ con cũng sẽ không thích.
Nhưng Sở Sở nếm thử, chép miệng, lại l.i.ế.m môi lần nữa, ý là cô bé vẫn muốn ăn tiếp.
Lúc con lè lưỡi ra, Lâm Bạch Thanh phát hiện có lẽ bảo mẫu không cho cô bé uống đủ nước, trên lưỡi có rất nhiều bợn trắng. Cô bé bị nóng trong, mà người nóng trong thì nên uống canh khổ qua không phải sao?
Không hổ là con gái của bác sĩ trung y lâu năm, cô nhóc này có hiểu biết về trung y đấy chứ.
Lâm Bạch Thanh đút thêm mấy muỗng nữa, có lẽ cô bé uống đủ rồi, chép miệng mấy cái rồi không chịu uống nữa.
Thấy chồng đặt điện thoại xuống, cô báo tin vui cho chồng trước: “Sở Sở ăn thức ăn bổ sung này, mới vừa uống nhiều canh khổ qua lắm đấy.”
Lại hỏi tiếp: “Tham mưu trưởng Lục nói thế nào, có muốn cân nhắc về đề nghị của em không?”
Trong nhà đã đổi sô pha mới, bé con đang tập bò, để bảo đảm không gian đủ rộng cho con chơi, cơm được bày trên bàn trà, bàn trà cũng bị đẩy vào trong góc, ghế của được cất đi.
Cố Bồi muốn ăn cơm thì phải ngồi dưới sàn, bây giờ anh đang ngồi dưới sàn nhìn con gái, nói: “Gọi cha lại xem nào.”
Vừa rồi Sở Sở gọi mà anh không đáp lại nên cô bé không vui, chẳng những không gọi mà còn dùng cả tay cả chân để bò vèo vèo ra xa.
Cố Bồi quay đầu nói: “Tham mưu trưởng Lục đã đồng ý rồi, thời gian khá gấp nên đêm mai sẽ lên thuyền luôn.”
Có một cơ hội để kiểm soát các thành phần gây rối, trộm cướp hung hãn số một thành phố cảng, Quân chủng Hải quân cầu còn không kịp. Không chỉ đồng ý mà họ còn nhiệt liệt chào đón sự tham gia của Lâm Bạch Thanh.
“Tối mai sau khi tan tầm anh sẽ tới đón em, chúng ta cùng đi. Chắc là sáng sớm ngày mốt có thể trở về, còn Sở Sở thì em sắp xếp với Tiểu Thanh đi, chúng ta phải ở ngoài qua đêm.” Cố Bồi nói tiếp.
Lâm Bạch Thanh ngạc nhiên hỏi: “Anh cũng đi à, hai chúng ta đều đi để lại một mình Sở Sở sao?”
Lúc chưa có con, tưởng tượng của nhiều người về con cái không có gì khác ngoài sự ngoan ngoãn đáng yêu. Nhưng sau khi có con rồi sẽ nhận ra sự gắn bó của tình thân, sự đáng yêu của con trẻ không đơn thuần chỉ là vẻ bề ngoài mà còn là tính cách của nó, tất cả cảm xúc và cả tình yêu không đếm hết của nó dành cho người lớn.