Sau khi mất đồng hồ, anh ta đã từng lật tung cả Linh Đan Đường và nhà cũ nhà họ Cố nhưng không hề tìm thấy đồng hồ, bởi vậy mới nghi ngờ Kiều Dẫn Đệ lén giấu đồng hồ đi.
Tuy nhiên, anh ta chưa từng nhìn căn hầm đã sập kia thêm một lần nào nữa.
Anh ta coi nó như một món đồ chơi làm cho Cố Bồi chán ghét, cứ mặc cho nó sập, thấy bức tường sắp đổ cũng không quan tâm, cố ý để như thế. Bốn trăm chiếc đồng hồ vàng kia đang ở dưới hầm nhà anh ta, đã yên ổn nằm đó gần ba năm rồi.
Người bình thường không liên quan gì đến Trương Tử Cường, nhưng người lấy đồng hồ của ông ta thì lại khác. Bộ đội hải quân kiêng dè thế lực trong hệ thống cảnh sát ở Quảng Châu của ông ta nên phải cử cảnh sát ở biên giới đến trừ khử ông ta.
Thử hỏi, nếu ông ta không chết, lại phát hiện đồng hồ hiện giờ đang ở trong tay cô thì có tới đòi lại đồng hồ không? Nếu đòi lại đồng hồ thì liệu có c.h.ặ.t t.a.y cô không? Lâm Bạch Thanh còn có một lý do mà Trương Tử Cường bắt buộc phải chết, đó là chuyện quan trọng nhất từ khi cô sống lại đến nay: sự nghiệp trung y.
Sợ Cố Vệ Quốc nghe thấy, Cố Bồi kéo vợ vào phòng, cố ý ngồi ở chỗ cửa ra vào, nhìn chằm chằm bên ngoài rồi mới hỏi: “Em định làm gì?”
Lâm Bạch Thanh phải giải thích rõ ràng với Cố Bồi, cô nói: “Không ai biết em lấy bao nhiêu chiếc Rolex, em muốn giữ lại bốn mươi chiếc, số còn lại có thể nộp cho nhà nước. Bán mỗi chiếc một trăm nghìn thì em sẽ có bốn triệu, nếu có bốn triệu thì em không cần đầu tư nước ngoài cũng có thể tuyển người tài, xây dựng phòng thí nghiệm trung y, làm các loại thí nghiệm mà Tổ chức Bằng sáng chế Quốc tế cần. Có dữ liệu thử nghiệm, em có thể xin cấp bằng sáng chế quốc tế cho biện pháp điện châm và thuốc trung y pha sẵn, còn nếu không có, em chỉ có thể nhận vốn nước ngoài. Nhưng trung y là quốc túy, quốc y, nếu em chia cổ phần cho nước ngoài thì em chính là tội đồ của trung y.”
Nhìn Cố Bồi nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, cô nói tiếp: “Anh cũng không cần làm gì hết, chỉ cần phối hợp với quân khu để em lên thuyền hỗ trợ Tiết Sưởng là được, được không?”
“Nghĩa là em muốn lên thuyền, muốn hỗ trợ cảnh sát trừ khử Trương Tử Cường chỉ là vì em muốn gây quỹ để xây dựng phòng thí nghiệm, vậy nên không thể không lấy đồng hồ ra, lại sợ không tiêu diệt được Trương Tử Cường thì sẽ gặp rắc rối.” Cố Bồi nói.
Đúng vậy, đây chính là lý do mà một bác sĩ bình thường mở một phòng khám nho nhỏ như Lâm Bạch Thanh buộc phải tiêu diệt Trương Tử Cường. Bà ngoại Liễu Liên Chi đã dành toàn bộ số tiền tích cóp được cho sự nghiệp trung y của cô, nhưng mới xây được một tòa nhà thì cô đã tiêu hết số tiền đó rồi.
Sở Xuân Đình có đồ cổ, nhưng đa số những thứ đó đều là văn vật, có giá trị song trong nước chẳng ai mua, đem tới nhà đấu giá Sotheby’s hay những người buôn bán quốc tế mới có thể nâng giá cao, mà nguyên tắc của ông cụ là văn vật không được bán ra ngoài.
Nếu nhận đầu tư nước ngoài, Lâm Bạch Thanh buộc phải nhường cổ phần, nhưng nhường cổ phần trung y cho nước ngoài, chưa nói tới những người trong giới trung y mà sư phụ Cố Minh của cô sẽ phản đối đầu tiên. Ông ấy ở trên trời có linh sẽ tức giận, bởi trung y là quốc túy, là truyền thừa của dân tộc, nhượng cổ phần cho người nước ngoài, nói khó nghe thì chính là hành vi của Hán gian.
Nhưng doanh nghiệp Hashimoto đã tiến hành thí nghiệm lâm sàng liệu pháp điện châm ở nước M rồi, còn hợp tác với quân đội nước M, sẽ nhanh chóng có được rất nhiều dữ liệu thử nghiệm, dùng nó để xin bằng sáng chế.
Trước tình hình này, nếu Lâm Bạch Thanh không đẩy nhanh tốc độ thì thị trường trung y quốc tế vẫn sẽ bị nước N và nước H phân chia như đời trước.
Thấy chồng mình vẫn đang nhẹ nhàng vỗ con nhưng không nói gì, Lâm Bạch Thanh lắc lắc cánh tay con gái, chuẩn bị chơi trò tình cảm.
Cô nói: “Em rất giỏi bơi lội, nếu có điều bất thường thì em sẽ không liều mạng, còn Sở Sở mà. Dù có nhảy xuống thuyền thì chắc chắn em cũng sẽ bơi về được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!