Đời trước Lâm Bạch Thanh từng gặp cậu nhóc này, là con cả của Cố Vệ Quốc và Kiều Dẫn Đệ. Cậu bé mới hơn một tuổi, vẫn chưa biết chào người khác, trông rất ngoan ngoãn.
Lâm Bạch Thanh ở đằng sau bức tường cười hỏi: “Chắc hai người cũng cưới nhau lâu rồi nhỉ, con đã bằng ngần này rồi?”
Kiều Dẫn Đệ hơi xấu hổ, đẩy Cố Vệ Quốc một cái rồi nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm hỏi anh kìa.”
Thấy ánh mắt Cố Vệ Quốc đang nhìn chằm chằm vào đứa bé da trắng, mắt to, hồng hào trong lòng Cố Bồi, Kiều Dẫn Đệ cũng rất kinh ngạc.
Vốn dĩ ngoại hình của Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh đã hơn người, con bé kia còn thừa hưởng những ưu điểm của cha mẹ. Một đứa trẻ nhỏ xíu, làn da trắng như sữa bò, chiếc mũi tròn nhỏ nhắn tinh nghịch, đôi mắt trong veo.
Nhưng Kiều Dẫn Đệ thấy nó không ngoan, ánh mắt hung dữ hơn con trai cô ta một chút.
Cố Vệ Quốc nhìn Lâm Bạch Thanh lại nhìn bé gái kia, dù bề ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, còn tươi cười nhưng lúc này đầu anh ta như muốn nổ tung, bởi trong giấc mơ mà anh ta nằm mơ, anh ta đã cưới Lâm Bạch Thanh nhưng cô không mang thai được, anh ta đã sinh mấy đứa con ở bên ngoài.
Giấc mơ đó lúc đúng lúc không, vậy nên Cố Vệ Quốc không để ý đến nữa. Nhưng con trai của Kiều Dẫn Đệ đã từng xuất hiện trong giấc mơ của anh ta, điều này chứng tỏ giấc mơ có thể tin được. Cũng bởi Kiều Dẫn Đệ trong mơ khá thông minh nên mấy năm nay Cố Vệ Quốc luôn dẫn cô ta đi tìm đồng hồ vàng và bán cổ phiếu cùng mình.
Mặc dù hai người chưa kết hôn nhưng đã sống chung, còn có con nên cũng coi là vợ chồng.
Nhưng mà trong giấc mơ của anh ta Lâm Bạch Thanh không sinh đẻ, sao lại sinh cho Cố Bồi một bé gái đáng yêu như vậy chứ? Vừa nhìn đã biết đứa bé là con của Lâm Bạch Thanh vì trông cô đầy đặn hơn nhiều, ắt hẳn đang trong giai đoạn cho con bú.
Cố Vệ Quốc rất ngạc nhiên, muốn biết chuyện này là sao, còn muốn hỏi thêm vài câu về chuyện của đứa nhỏ nhưng lúc này Lâm Bạch Thanh lại nói: “Tôi không nói với người ngoài đâu, nếu hai người có đồng hồ thì bán cho tôi một chiếc đi, tôi rất muốn có đồng hồ vàng.”
Cô không nhắc đến đồng hồ vàng còn đỡ, vừa nhắc đến thì Cố Vệ Quốc bỗng nhấc chân đạp Kiều Dẫn Đệ một cái, sau đó kéo cô ta vào trong nhà, trầm giọng gào hỏi: “Đồng hồ vàng đâu, cô giấu rồi phải không?”
Kiều Dẫn Đệ vừa la hét vừa ra hiệu cho Cố Vệ Quốc nói nhỏ thôi, vẻ mặt cay đắng nói: “Trương Tử Cường lấy đồng hồ đi rồi.”
Lúc trước khi Lâm Bạch Thanh trộm đồng hồ, trong nhà chỉ có một mình Kiều Dẫn Đệ, hơn nữa cô ta còn giấu riêng năm chiếc, đến bây giờ Cố Vệ Quốc vẫn đang giữ nó. Khi bán cổ phiếu kiếm được tiền, anh ta không quan tâm đến đồng hồ vàng, nhưng Trương Tử Cường cứ như lời nguyền không thể trốn thoát, hôm qua ông ta bắt cóc con trai của người giàu nhất thì hôm nay ngay khi mới mở phiên giao dịch, thị trường cổ phiếu đã lao dốc không phanh.
Cố Vệ Quốc vay tiền để đầu cơ cổ phiếu, giờ chẳng những mất sạch tiền mà còn nợ một đống, vậy nên anh ta mới nhớ tới số đồng hồ vàng kia. Anh ta nói: “Cô đừng có điêu, nếu Trương Tử Cường thực sự lấy được đồng hồ thì sao đến bây giờ vẫn đang tìm đồng hồ khắp nơi. Số đồng hồ đó đã tăng lên hai tỷ rồi, Kiều Dẫn Đệ, nếu cô vẫn không giao đồng hồ ra thì sớm muộn gì ông đây cũng g.i.ế.c c.h.ế.t cô!”
Kiều Dẫn Đệ thực sự khóc không ra nước mắt, nức nở nói: “Trời đất chứng giám, không ấy em c.h.ế.t cho anh xem?”
“Cô c.h.ế.t có ích lợi gì, tận bốn trăm cái đồng hồ, giảm nửa giá cũng bán được bốn mươi triệu. Do cô làm mất, nếu cô không giao ra thì sớm muộn gì ông đây cũng g.i.ế.c c.h.ế.t cô!” Cố Vệ Quốc đè nén tiếng gào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!