Cổng sắt của hậu viện là kiểu khóa từ bên ngoài, mà xe lại đỗ trước cổng sắt, chiếc cặp sách màu xanh kia còn nằm trên ghế lái, Lâm Bạch Thanh chỉ cần giơ tay ra là lấy được.
Cô mở cặp xanh ra, bên trong có một đống ảnh, có lẽ đều là người ở bộ phận tình báo Hồng Kông: Ma Cao lén lút theo dõi, ảnh chụp đều là đám người Trương Tử Cường, có ảnh bọn chúng gặp mặt cảnh sát ở Sở Cảnh sát, còn có ảnh bọn chúng ăn cơm ở quán trà hay tụ tập lại mở cuộc họp nhỏ, đánh nhau trong nội bộ…
Trong đó có một người đàn ông ngoài năm mươi, bất cứ tấm hình nào ông ta đều ở bên cạnh Trương Tử Cường. Lâm Bạch Thanh từng gặp người này, thậm chí còn từng giao thủ, vậy nên Lâm Bạch Thanh có quen biết người đó.
Ngoài những thứ kia ra thì còn có một tập hồ sơ A4 được in, tiêu đề là “Báo cáo thí nghiệm về tính ổn định của thuốc nổ ở từng vị trí trong cơ thể người”, khi nhìn tên tác giả, cổ họng Lâm Bạch Thanh đột nhiên căng cứng bởi trên đó viết mấy chữ rất nổi bật: Người thử nghiệm số 02: Sở Thanh Đồ.
Cha cô nghiên cứu tính ổn định của thuốc nổ trong cơ thể người?
Đây là lần đầu Lâm Bạch Thanh tiếp xúc với cha ruột của mình mà lại dọa sợ đến nỗi rợn tóc gáy. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Tiết Sưởng nói cha mình là người không thể nhắc đến, lĩnh vực mà cha cô nghiên cứu đúng là rất đáng sợ.
Tiết Sưởng đã đuổi theo Cố Bồi, hai người thương lượng một lát, Tiết Sưởng bị Cố Bồi đẩy ra, bất đắc dĩ đành quay lại. Lâm Bạch Thanh vội vàng nhét hết mọi thứ vào chiếc cặp màu xanh của ông ấy, ném chiếc cặp về chỗ cũ rồi trốn sau bức tường.
Bước chân cô khá khẽ, Tiết Sưởng lại chỉ để ý tới Cố Bồi nên không phát hiện ra cô. Sau khi lên xe, Tiết Sưởng lấy chiếc cặp lại, tiếp tục than ngắn thở dài, còn Lâm Bạch Thanh thì rón rén trở về sảnh trước, về nhà từ cửa trước.
Cả ngày nay Liễu Liên Chi đều ở nhà cũ phụ việc chăm sóc Sở Sở, nhưng tất nhiên bà ấy không cần phải làm gì, bón sữa, thay tã hay chơi với đứa nhỏ đều có bảo mẫu lo, bà ấy vẫn làm việc của mình, chỉ cần để mắt tới bảo mẫu là được.
Khi vợ chồng Cố Bồi về nhà, bà ấy và bảo mẫu đã đi về nhà mình rồi.
Cố Bồi vào nhà trước, Sở Sở buồn bực không vui, cái miệng nhỏ bĩu lên, bò tới bò lui trên chiếc thảm rộng rãi thoải mái của con bé. Thấy cha đi vào cũng không vui lắm, ngược lại còn quay đầu đi, chỉ cho cha nhìn thấy cái mông.
Cố Bồi cũng ngồi xuống thảm, lặng lẽ nhìn cái m.ô.n.g nhỏ của con gái mình rồi thu dọn đồ chơi bày lộn xộn trên thảm. Mandalorian và Stormtrooper của anh giờ đều thành đồ chơi của Sở Sở, con bé muốn đập thì đập, muốn gỡ thì gỡ. Sáng sớm lúc Cố Bồi đi vẫn còn nguyên vẹn, đến khi anh trở về thì chúng đã bị Sở Sở chia thành trăm mảnh rồi.
Cố Bồi cũng đã quen, buổi tối vừa về đến nhà là lặng lẽ thu dọn đồ chơi.
Bỗng nhiên, con bé bất chợt quay người, dùng cả tay cả chân bò về phía cửa. Tuy Cố Bồi đã có chuẩn bị nhưng dường như con bé đã tính sẵn trong lòng, khi bị cha bắt lại thì ngừng một lát, nhưng khi Cố Bồi tưởng con bé không động đậy nữa thì Sở Sở lại bất ngờ dùng cả chân cả tay lao tới ngưỡng cửa, vặn m.ô.n.g một cái đã bò ra ngoài.
Bên ngoài là bậc đá xanh, rất bẩn, Cố Bồi không bao giờ cho phép con bé bò ở đó nhưng con bé đâu hiểu thế nào bẩn, cứ bò tới bò lui trên bậc đá xanh, thấy mẹ đi từ sân vào thì cười toe toét một hồi lâu, bất chợt hô lên: “Me… mẹ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!